Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 195 :

Ngày đăng: 14:41 19/04/20


Ngoại truyện 9



9. Tư tâm (1)



“Có chuyện gì cứ nói trực tiếp với tôi được rồi!” Tiếng nói Phí Dạ vang về phía anh chàng, hắn đến trước mặt anh ta, không chút thay đổi mà nói, “Huân Y không có nhà.”



Anh chàng kia sửng sốt, "Không có nhà? Huân Y đi đâu?"



"Chuyện này tôi không rõ lắm, cô ấy không mang di động, có lẽ là đến tối mới về." Phí Dạ thản nhiên nói.



Vị tiền bối kia khó hiểu nhìn Phí Dạ, "Vậy anh...sao lại ở nhà Huân Y?"



"Là Huân Y nhờ tôi đến trông mèo hộ cô ấy." Phí Dạ cúi đầu nhìn con mèo. Con thú nhỏ dường như là biết điều, cuộn tròn người cọ đến cọ lui vào chân Phí Dạ, lại còn phát ra tiếng ngáy khò khò.



Gã trai kia mỉm cười, cúi người xuống, "Con vật nhỏ này thật đáng yêu, Huân Y vốn thích mèo con với cún con." Nói xong, anh ta đưa tay ra định sờ...



"Cẩn thận..."



"Grào...grào..." Con mèo đột nhiên cảnh giác cong lưng lên, giơ móng vuốt cào ngay lên mu bàn tay anh chàng. Tốc độ cực nhanh của nó khiến anh chàng kia không nghe rõ Phí Dạ nói gì, chỉ thấy vài vệt xước đang chảy máu.



"A..." Anh chàng hét lên một tiếng, theo phản xạ liền đá mèo con tới một bên. Con mèo càng tức giận, vừa muốn vồ đến...



"Kiki, về nào!" Phí Dạ thấp giọng quát. Con mèo nhỏ tên là Kiki, đây là do Huân Y đặt cho nó.



Con mèo cũng rất nghe lời Phí Dạ, uể oải meo meo vài tiếng rồi cúi đầu leo lên cái ghế trong trang trại, dưới ánh mặt trời, nó lim dim hai mắt...



"Anh không sao chứ?" Phí Dạ nhìn về phía gã trai đang nhăn nhó, lãnh đạm hỏi.



Bàn tay anh chàng đã chảy máu, anh ta hung tợn nhìn qua con mèo, thấp giọng mắng, "Đồ súc sinh chết tiệt!"



"Grừ..." Con mèo như thể hiểu được hắn đang mắng mình, cái đuôi lại dựng lên, nhe nanh với anh ta.



Phí Dạ thấy thế thì thản nhiên nhếch môi, "Tôi thấy cậu vẫn nên nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra đi thôi, nếu để nhiễm trùng sẽ không tốt đâu."



Anh chàng nghe thấy vậy thì vẻ mặt lộ rõ sự gấp gáp, "Nhưng mà tôi còn muốn tìm Huân Y..."



"Cậu có việc gấp thì có thể nói cho tôi, tôi thay cậu chuyển lời." Phí Dạ không chút hoang mang mà nói một câu.



"Anh?" Vị tiền bối kia hồ nghi nhìn thoáng qua Phí Dạ, đáy mắt rõ ràng mang theo vẻ cảnh giác.



Hai tay Phí Dạ khoanh trước ngực, "Đương nhiên, cậu cũng có thể ở đây chờ Huân Y về, có điều vết thương của cậu..." Hắn thông minh kéo dài giọng, trong sự bình tĩnh còn có nho nhỏ ý xấu.



Anh chàng thấy tay chảy máu càng nhiều, nghĩ nghĩ đành lấy ra tờ giấy đưa cho Phí Dạ, "Đây là vé xem chương trình ca nhạc vào tám giờ tối ngày mai, nhờ anh chuyển cho Huân Y. Còn nữa, phiền anh báo với Huân Y, tôi đã đặt bữa tối lúc năm giờ chiều ở nhà hàng rồi, địa chỉ nhà hàng ở..." Nói xong, anh ta lấy ra một cây bút, viết địa chỉ nhà hàng lên mặt sau tấm vé, "Phiền anh, nhất định phải chuyển cho Huân Y."



Phí Dạ nhận lấy tấm vé, thản nhiên nói, "Tôi sẽ chuyển giúp cậu."



"Cám ơn, à, còn bó hoa này nữa..." Anh chàng đưa bó hoa bách hợp to đùng cho Phí Dạ, "...cũng giúp tôi chuyển cho Huân Y."



Phí Dạ nhận lấy bó hoa, hơi nhíu mày lại. Hoa bách hợp? Hình như Huân Y không thích bách hợp!



"Cậu thích Huân Y?" Bất thình lình, hắn hỏi một câu. Nhìn thấy bó hoa này, hắn cực kỳ khó chịu.



Anh chàng kia cười cười, ít nhiều có điểm ngượng ngùng, nhưng cũng không giấu giếm, "Đúng vậy, tôi thích Huân Y. Lúc cô ấy chưa tốt nghiệp tôi đã thích rồi, khi đó tôi nghĩ mình sẽ rời khỏi Provence nên mới không có dũng khí theo đuổi cô ấy. Ngày hôm qua, khi gặp lại cô ấy, tôi mới biết chính mình vẫn nhớ mãi không quên được cô ấy, tôi..."



"Được rồi, tôi sẽ chuyển cho Huân Y, còn bây giờ cậu phải đến bệnh viện ngay đi." Phí Dạ chặn lời anh ta, giọng nói vô cùng lãnh đạm. Hắn không có hứng thú nghe cậu ta bừng bừng khí thế kể vể chuyện của mình.



"À, được được, cảm ơn anh." Anh chàng quấn băng tạm vào tay rồi nhanh chóng rời đi.



Phí Dạ nhìn thấy bóng lưng đã dần đi xa, khóe môi hắn khẽ cong lên ý châm chọc. Hắn nhìn tấm vé trong tay, cười lạnh một tiếng. Chương trình ca nhạc lúc tám giờ, lại diễn ra trong ba tiếng? Đúng là ‘lòng Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết!’ [1]



Ý lạnh bên môi hắn càng đậm, bàn tay dần nắm chặt lại, tấm vé cũng bị bóp nát...




Vẻ hồi hộp, kích động trong mắt Huân Y đột nhiên như bị nước biển dìm xuống, còn lại cũng chỉ có sự khiếp sợ cùng khó hiểu và...không thể tin được.



Nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn trước mặt, cô không tin, không tin hắn chỉ nói như vậy!



"Không còn sớm nữa, em cũng đói bụng rồi, tôi đưa em đi ăn cơm." Phí Dạ nhẹ giọng nói, xoay người bước đi.



Huân Y không hề nhấc chân, vẫn đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng lưng hắn mà trong lòng bồi hồi...



Phí Dạ thấy cô không động đậy thì quay đầu nhìn cô, dịu dàng nói, "Nghe lời, đi thôi nào."



"Anh thích tôi, có phải không?" Huân Y không hề chớp mắt mà nhìn hắn, cố lấy hết dũng khí nói ra những lời ẩn sâu trong lòng. Tuy rằng thân thể cô đang run rẩy, nhưng đây là lời nói thật lòng của cô. Cô không muốn lại phải đau khổ mà giấu giếm, bởi vì cô cảm nhận rõ ràng rằng hắn có thích.



Nhưng cô không rõ, vì sao hắn không chịu lên tiếng?



Những lời này, âm lượng không lớn, thậm chí còn hơi nhỏ, phiêu đãng trong bầu không khí tràn hương hoa oải hương, nhưng lại khiến thân mình Phí Dạ bất giác run rẩy. Nhìn về Huân Y cách đó không xa, gương mặt cương nghị của hắn rõ ràng có vẻ hoảng hốt.



Bàn tay Huân Y nắm chặt lại. Cô buộc mình không được bỏ chạy, không phải cô không có sự xấu hổ của con gái, mà là cô không muốn lãng phí thời gian không rõ ràng, mất đi người đàn ông mình thích.



Cô bước lên, hai bàn tay vẫn nắm chặt, chỉ có vậy cô mới có dũng khí nói những lời tiếp theo. Nâng tầm mắt, cô đối diện với cặp mắt đen láy của hắn...



"Vì sao anh không trả lời?"



Vừa mới đây thôi, cô rõ ràng nhìn thấy ánh mắt Phí Dạ, rõ ràng có vẻ vui sướng. Nhưng giờ khắc này, đôi mắt hắn lại quá bình tĩnh, không chút gợn sóng.



Vì sao? Cô không nghĩ ra, cho nên muốn hỏi hắn rõ ràng!



"Huân Y..." Một lúc lâu sau, rốt cục Phí Dạ cũng lên tiếng, nhưng lại là vẻ thản nhiên, "Không còn sớm nữa, đi thôi."



"Phí Dạ..." Huân Y giữ chặt cánh tay hắn, giọng nói run rẩy, "Thích là thích, không thích là không thích, anh lại chọn trốn tránh vấn đề của tôi, vì sao?"



"Huân Y, em nghĩ nhiều quá rồi."



"Thì ra là anh không thích tôi?" Tâm tình Huân Y không ngừng trầm xuống, cô hít một hơi, nói: "Vậy thì anh không nên ngăn cản tôi kết giao với người khác."



"Huân Y!" Những lời này như là ngòi nổ, lập tức kích phát Phí Dạ, hắn nhíu mày nói: "Tôi chưa nói là không thích em, cũng không cho phép em kết giao với người đàn ông khác!"



Tâm tình Huân Y lập tức bay lên, ngay cả khóe môi cũng không che nổi ý cười. Cô cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên, "Vậy anh...thích em?"



"Huân Y..." Phí Dạ hít sâu một hơi, bàn tay nắm lấy bả vai cô, nói vẻ nghiêm túc, "Em còn nhỏ..."



"Em đã mười tám tuổi rồi, không nhỏ." Huân Y lập tức phản bác, lại nói nhỏ một câu, "Em có quyền kết hôn rồi."



Phí Dạ nhìn cô, như là bị ánh nhìn nóng bỏng của cô mê hoặc, trong lúc nhất thời chỉ biết ngơ ngẩn nhìn cô, sau đó lại cúi đầu nói...



"Đúng, em...không còn là một đứa trẻ nữa."



Lần cô nằm dưới người hắn, sự mềm mại hiện rõ mồn một trước mắt. Thậm chí mỗi lần nhớ đến, thân thể hắn lại lan ra dòng điện quen thuộc, hắn biết rõ đây chính là dục vọng của người đàn ông với phụ nữ! Nhưng hắn không ngờ lại có loại ý niệm này trong đầu với một cô gái mười tám tuổi!



Trong mắt hắn, cô rất nhỏ, như cây non cần được che chở. Hắn không nên sinh ra ý niệm xấu xa đó với một cô bé.



Khuôn mặt Huân Y đỏ bừng. Cô hiểu được ý tứ trong lời Phí Dạ, lại ngượng ngùng không thôi, nhẹ nhàng kéo bàn tay hắn lại, cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay thô ráp của hắn...



Động tác nhỏ này trong nháy mắt đã hòa tan Phí Dạ, vẻ cứng nhắc dần mềm đi. Bàn tay cô mềm mại như tơ, thậm chí câu mất trái tim hắn. Hắn thẳng sống lưng, vẫn đứng im, không nhúc nhích.



Rất lâu sau...



Huân Y nhẹ nhàng ngẩng đầu, đáy mắt mang vẻ ngây thơ của một cô bé, cứ thế mà nhìn hắn, như một con thú nhỏ phát ra âm thanh khiến người khác mềm lòng, "Phí Dạ, em thích anh..." Nói xong, mặt cô càng đỏ hơn trái táo. Kiễng hai chân, cô khẽ đặt một nụ hôn lên má hắn, rồi nhanh chóng bỏ chạy.



Phí Dạ giật mình, bởi lời nói thẹn thùng của cô, cũng bởi nụ hôn nhẹ nhàng của cô. Bức thành lũy vững chắc trong lòng rốt cục cũng hoàn toàn sụp đổ trong một khắc này…