Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Chương 199 :
Ngày đăng: 14:41 19/04/20
Ngoại truyện 16
16. Tình yêu (1)
Nhìn thứ bên dưới quần lót hắn thật lớn, Huân Y không kìm được liền hít mạnh một hơi vẻ kinh hãi, lại nhìn thân thể hắn...mặt càng đỏ hơn. Cô biết dáng người hắn sẽ rất tuyệt, chỉ không ngờ là tận mắt nhìn sẽ càng khiếp đảm hơn! Da thịt hắn rắn chắc, đường nét cứng cỏi, so với khi ở Provence...thứ cô thấy được càng trực tiếp hơn!
Tiếng hít sâu của cô khiến hắn thực thỏa mãn sự tự tôn của một người đàn ông.
"Huân Y, em thật sự là người con gái khiến đàn ông đắc ý!"
Thân thể rắn chắc màu đồng áp lên thân thể mềm mại của cô. Ánh mắt mơ hồ, trong veo như nước của cô giờ phút này càng thêm mông lung.
Đôi môi nóng rẫy của người đàn ông không nhanh không chậm chiếm lấy cánh môi đỏ hồng của cô, chậm rãi giao hòa hai môi, chậm rãi cuốn hút. Đầu lưỡi hắn linh hoạt chơi đùa trong miệng cô, bàn tay nóng hập hưởng thụ trên da thịt mềm mại của cô.
"Huân Y, em thật đẹp..." Gương mặt cương nghị của hắn kề sát cô, hắn nói nhỏ.
Vẻ dịu dàng xa lạ của hắn khiến toàn thân cô mềm nhũn đi, sự vuốt ve, âu yếm nhẹ nhàng khiến lý trí cô mông lung, cả người rơi vào lời lẽ êm ái của hắn.
"Ưm..." Nụ hôn của hắn bức cô thở hắt ra, cả người như bị lửa đốt, khiến cô không ngừng cong người lên, dùng sức tóm lấy cánh tay hắn, muốn chính mình càng gần hắn hơn, để chính mình càng thoải mái hơn.
"Huân Y, mở mắt ra, anh muốn em nhìn anh, muốn em biết rõ người chiếm lấy em là ai."
Huân Y chậm rãi mở đôi mắt mờ mịt ra, nhìn sâu vào mắt hắn.
"Tốt lắm!" Phí Dạ cong khóe môi lên, nặng nề hôn cô, lại đẩy cô xuống giường, tách hai chân thon dài của cô ra, sau đó thắt lưng đột nhiên động một cái...sức mạnh to lớn trong nháy mắt đã tràn ngập trong cô!
"Đau quá..." Động tác không báo trước khiến cô đau đớn như bị xé rách ra vậy, cô không nhịn được mà thét lên thất thanh.
Khi Phí Dạ cảm nhận được thứ cản trở trong cô thì lập tức dừng lại động tác xâm chiếm, như là có người hung hăng đánh tỉnh hắn. Chết tiệt, sao hắn lại quên, cô là...lần đầu tiên chứ?...
Trong lòng bỗng dâng lên nỗi áy náy, tiện đà hắn ôm chặt lấy cô...
"Huân Y, xin lỗi em...là anh không tốt, làm đau em."
"Phí Dạ..." Cô khó chịu, ôm chặt lấy hắn.
"Bé con, nhẫn nại nhé, lần đầu tiên thường là như vậy." Bàn tay to đỡ lấy mông cô, để cô dần thích ứng với sự tồn tại của hắn.
"Đau...ô...ô..." Huân Y căng cứng cả người lên, đau đến mức cô có thể cuộn tròn người lại.
"Xin lỗi...là anh...không thể khống chế được." Tiếng kêu khẽ của Huân Y càng khiến huyết mạch hắn sôi trào. Hắn nhẫn nại kiềm chế dục vọng của mình. Nhìn vẻ mặt khổ sở của cô, trong hắn đang có tiếng kêu gào mạnh mẽ, đồng thời cũng có nỗi đau lòng, hắn hơi nhổm dậy.
Phí Dạ cũng không ép buộc, trái lại là kiên nhẫn đối diện với cô, "Làm sao vậy?"
"Người phụ nữ trong bức ảnh kia là ai?" Cô chỉ chỉ vào ngăn tủ cách đó không xa, giờ khắc này hai người họ đang nằm ở phòng ngủ Phí Dạ.
Kỳ thật cô biết là phải tin tưởng hắn, ít nhất theo tính cách người đàn ông này, nhất định không phải loại bắt cá hai tay. Cũng vì tình cảm của hắn rất nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi cứng nhắc, nhưng...ở kia rõ ràng có ảnh chụp phụ nữ.
Phí Dạ thuận thế nhìn lại, một lúc sau thu hồi tầm mắt nhìn về cô, trong mắt rốt cục cũng nổi lên vẻ như đã hiểu chuyện...
"Em nhìn thấy bức ảnh kia nên mới bỏ đi?"
Huân Y cụp mắt, gật gật đầu, không dám ngẩng đẩu lên nhìn hắn...
"Em, em không cố ý xem chỗ riêng tư của anh, nhưng mà...chỉ là em rất tò mò." Nói tới đây, cô giương mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn không hề chớp mắt nhìn mình thì lại cụp mắt xuống, "Thật ra...anh cũng không phải nói đâu, em..."
"Bà ấy là mẹ anh." Phí Dạ thấp giọng nói.
"Hả?" Huân Y như nghe được tin tức bất ngờ, chỉ chỉ lên bức ảnh, "Anh, mẹ anh? Sao trẻ hơn anh nhiều thế?"
"Cô bé ngốc..." Phí Dạ giơ tay lên vỗ nhẹ đầu cô, "Đó là ảnh chụp lúc mẹ anh còn trẻ, lúc đó anh còn rất nhỏ, đương nhiên là mẹ anh trẻ rồi."
Huân Y cắn môi, xấu hổ muốn chết đi được...còn tưởng là...
"Vậy bác gái hiện giờ..."
"Bà đã qua đời rồi, đây là bức ảnh duy nhất của bà." Vẻ mặt Phí Dạ trầm xuống, ngữ khí cũng có vẻ đượm buồn.
Huân Y mở to hai mắt nhìn, "Tại sao có thể như vậy?"
Phí Dạ than nhẹ, đem tất cả những chuyện đã xảy ra kể cho Huân Y nghe...Đây là lần đầu tiên hắn kể cho một người con gái chuyện của chính mình.
Một lúc lâu sau...
Trên mặt Huân Y đã ướt đẫm nước mắt, đến cuối cùng, chỉ còn thấy tiếng nấc nghẹn ngào.
"Sao vậy?" Phí Dạ thấy thì thì xót xa ôm cô vào lòng, hôn lên những giọt nước mắt của cô, "Được rồi, sao lại khóc hả?"
"Phí Dạ..." Huân Y ôm chặt lấy hắn, nước mắt lưng tròng, "Thì ra anh phải chịu khổ nhiều như vậy...Em nhất định phải đối tốt với anh, quan tâm đến anh, bảo vệ anh, để anh không bị tổn thương nữa..."
Đối với câu chuyện của Phí Dạ, cô hoàn toàn không biết gì cả. Khí cô biết hắn có một quãng hồi ức khủng khiếp như vậy thì trong lòng dâng đầy nỗi thương tiếc. Người đàn ông này, cô phải trân trọng mà yêu hắn.