Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 36 :

Ngày đăng: 14:39 19/04/20


Đầu ngón tay Mạch Khê vẫn còn như đang cảm nhận được thân thể cường tráng của hắn. Trong cơ thể vẫn còn cảm giác hai người chặt chẽ kết hợp, đến khi thỏa mãn thì thân thể kia run run, cảm thụ cực lạc không ngừng kích động cảm quan của cô. Hơi thở vẫn còn nồng đậm hương thơm của riêng người đàn ông đó. Trong lòng cô trào dâng cảm giác rung động cùng quyến luyến.



Thật mới mẻ! Lần nếm thử kích tình kia cô hẳn là có rụt rè nhưng vẫn nhớ không sót một chút.



“Mạch Khê, Mạch Khê …”



Tiếng gọi to dồn dập bên tai làm Mạch Khê đột nhiên có phản ứng trở lại, nhìn về phía vẻ mặt lo lắng của Apple.



Trời ạ!



Cô cảm thấy xấu hổ vô cùng, thế nào mà cô lại đang nhớ về mà nóng bỏng tối qua và sáng nay!



Trong phòng họp, mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Mạch Khê. Cô mất tự nhiên mà cười trừ, trong lòng cũng không ngừng thầm oán trách mình như thế nào có thể sa đọa như vậy!



“Mạch Khê, em không sao chứ? Sắc mặt sao đỏ hồng vậy?” Apple không nói hai lời liền đưa tay đặt lên trán cô, “A…không phải em đang bệnh chứ?”



“Á, không có.” Mạch Khê vội vàng gạt tay cô ra. Nhớ đến loại sự tình này, thân thể không nóng mới là lạ.



“Mạch Khê à, chúng tôi vừa thảo luận tìm phong cách cho cô. Mọi người đều cho rằng cô thích hợp với một phong cách thanh tân, tươi mới. Đúng rồi, Mạch Khê cô có thể múa không?” Ron hỏi.



Mạch Khê gật đầu, “Trước đây có học qua!”



“Vậy là tốt rồi, Mạch Khê cứ giao cho hai vị Đàm sư phụ đi!” Ron nói.



“Không thành vấn đề, nhưng mà hôm nay hình như Mạch Khê không được khỏe, bộ dáng từ lúc vào cửa đến giờ cứ thất tha thất thểu.” Tiếng một người đàn ông vang lên, còn mang theo ý châm chọc.



Mạch Khê sửng sốt, quay đầu về phía phát ra tiếng nói.



Thế này mới phát hiện, thì ra người đại diện vì cô mà sắp xếp một thầy dạy vũ đạo rất trẻ trung. Ánh mắt anh ta phiếm gợi tia xấu xa, đàn ông kiểu này khẳng định là lằng nhằng với rất nhiều phụ nữ. Nhưng mà diện mạo anh ta quả thực rất giống với nhạc sĩ Đàm Trử Quân.



Bắt gặp ánh mắt Mạch Khê dừng trên người mình, anh ta cười cười nói: “Hello, anh là Đàm Trử Bách, anh với nhạc sĩ Đàm Trử Quân tên gọi chỉ khác có một chữ, không nghi ngờ gì nữa, bọn anh là hai anh em.”



Mạch Khê hiểu ra, nở nụ cười “Phiền anh về sau chiếu cố em nhiều!”



Nhạc sĩ Đàm Trử Quân nhíu mày bất mãn “Hy vọng tiểu thư Mạch Khê có thể chuyên tâm một chút, nếu công ty đã chỉ thị cô tham gia cuộc thi chọn ca sĩ mới triển vọng thì trước mắt cô phải nhanh chóng phát hành ca khúc mới được!”



“Vâng, tôi sẽ cố gắng!”



Mạch Khê có chút sợ vị nhạc sĩ này, một lần nữa lại nhìn thầy dạy vũ đạo, trong lòng không khỏi thở dài. Cùng là anh em mà sao tính tình một trời một vực!



“Cố gắng? Hy vọng cô thật sự cố gắng mới được!”



Đàm Trử Quân không kiêng nể nói, ánh mắt hiện lên một tia không hờn giận cũng chẳng chán ghét: “Sáng nay cô đến muộn một tiếng, vì lo sắp xếp cho cô nên mọi người phải đợi cô hơn một tiếng đồng hồ, hy vọng cô có quan niệm chuẩn về thời gian!”



“Tôi…”



Mạch Khê đầy một bụng ấm ức. Sáng nay cô cũng muốn đến công ty sớm một chút, nhưng mà cha nuôi… hắn ta…



“Tôi biết rồi, lần sau tôi sẽ chú ý”



“Ai dà, tốt lắm, tốt lắm, Mạch Khê còn nhỏ nên đương nhiên chỉ ham chơi một chút thôi, mọi người cũng nên thông cảm cho cô ấy.” Người đại diện Ron tuy rằng trước kia đối Mạch Khê có chút phê bình kín đáo, nhưng tối hôm qua hắn biết Mạch Khê cùng tổng giám đốc ở cùng một chỗ, nên đối với cô có vài phần kính trọng.



Thứ nhất, cô gái này không phải là cái bình hoa di động mà thực sự là nhân tài khó kiếm được. Thứ hai, dung mạo mỹ miều như thiên sứ quả thật rất thuận lợi để tiến vào làng giải trí. Hơn nữa, cô gái này nhìn qua có vẻ thanh thuần, không nghĩ tới lại nhanh như vậy mà đã am hiểu quy tắc ngầm trong vòng giải trí. Mới vậy mà đã có thể tiếp cận được tổng giám đốc, tiền đồ của cô nhất định còn lên cao hơn cả Phỉ Tỳ Mạn. Hắn làm người đại diện tự nhiên phải cân nhắc một chút nặng nhẹ.



Đáy mắt Mạch Khê nổi lên chút cảm kích.



“Chúng ta bàn chuyện chính đi!”



Jon không vội vã, bình tĩnh nói: “Giai đoạn hoạt động trước rất quan trọng. Hiện tại Mạch Khê là người mới nhưng còn chưa ra mắt công chúng, nếu muốn cô ấy thẳng một đường tiến lên, thì cần song ca cùng với một ngôi sao khác. Ron, ca sĩ của cậu toàn ngôi sao lớn, cậu sắp xếp đi.”



“Tôi sẽ làm…Tốt nhất là được Phỉ Tỳ Mạn gật đầu, nhưng mà hy vọng không phải rất lớn nha. Phỉ Tỷ Mạn ấy, chưa từng song ca cùng người mới. Điểm ấy thôi cũng làm tôi đau đầu.” Ron thầm than một tiếng, lắc đầu.



“Không cần biết như thế nào cậu đều phải làm! Hiện tại quan trọng là phải sáng tác được ca khúc cho Mạch Khê, nhưng trước khi học, tìm ca sĩ hát cùng cũng rất cần thiết. Không tìm được thì phải làm sao bây giờ? Các ngôi sao lớn chắc sẽ không cúi thấp người mà hát cùng người mới đâu.” Jon mặc dù có điểm ẻo lả nhưng với công việc thì có tinh thần trách nhiệm rất cao. “Còn nữa, về vấn đề tài trợ trang phục cho Mạch Khê, Ron, nhất định phải tìm được hãng thời trang nổi danh quốc tế…”



“Chuyện đấy thì anh yên tâm. Bằng quan hệ của tôi, DDJ đã muốn tài trợ toàn bộ trang phục biểu diễn cho Mạch Khê rồi!” Ron nhún nhún vai nói.



“Công ty đó không được!”



Jon thầm thở dài một hơi.




“Vâng! Lôi tiên sinh!”



Lái xe tuân lệnh khởi động xe.



Mạch Khê lại lần nữa sợ ngây người, mất tự nhiên nhìn thoáng qua Nhiếp Thiên Luật.



Anh lại có thể không khiến dưỡng phụ tức giận?



Tại sao có thể như vậy?



Thật bí ẩn, trong lòng cô nhanh chóng phát sinh sự nghi hoặc.



________________



Nhà hàng ROY tọa lạc tại khu phố phồn hoa ở trung tâm thành phố. Thực ra là khách sạn ROY nhưng bên trong có một nhà hàng chuyên phục vụ cơm Tây.



ROY thuộc loại khách sạn bảy sao, chuyên phục vụ những người có thanh thế trên toàn thế giới. Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi Lôi thị tiếp quản khách sạn, lợi nhuận đã tăng lên hơn trăm triệu. Khách sạn ROY này thực sự rất nổi danh, hoàng gia quý tộc trên toàn thế giới đều muốn đến làm khách ở đây. Rất nhiều nghệ sĩ cũng muốn đến đây ở vì muốn tiếp cận Lôi Dận nhưng tiếc rằng không như mong muốn.



Sản nghiệp của Lôi gia kì thực khổng lồ. Chỉ riêng lĩnh vực đầu tư nhà đất đã tác động đến tài chính toàn cầu. Đến như thu nhập khổng lồ từ các quán bar cũng không đáng kể. Cũng bởi vậy Lôi Dận rất ít khi ngủ lại tại khách sạn này. Dù các phòng hoàng gia xa hoa trong này luôn được giới doanh nhân giàu có lựa chọn.



Nghe nói là tổng giám đốc tự mình tới nơi này dùng cơm, người phụ trách của khách sạn phái đầu bếp hàng đầu tỉ mỉ chuẩn bị rất nhiều những món ăn ngon.



Các nhân viên ở những bộ phận khác đều được huy động tối đa, khẩn trương chuẩn bị mọi việc, chỉ sợ trước mặt tổng giám đốc làm ra sai sót gì thì thực là tai họa.



“Tiểu Mạch Khê, nếm thử đồ ăn ở đây đi. Nhiều người chỉ vì muốn được thưởng thức đồ ăn ở đây mà không ngại ngàn dặm xa xôi đền khách sạn này.” Trên bàn đầy những món ăn muôn màu sắc, Nhiếp Thiên Luật cứ thản nhiên tiếp cho Mạch Khê, không chút kiêng dè trước mặt Lôi Dận.



Mạch Khê không thể điều chỉnh được gia tốc của nhịp tim. Cô không hiểu tại sao Nhiếp Thiên Luật lại có thể lớn mật như vậy, càng không hiểu vì cái gì cha nuôi thực sự dẫn họ đến nhà hàng này.



Ánh mắt cha nuôi rõ ràng tràn ngập lửa giận nhưng lại không có phát tác.



Nhiếp Thiên Luật chủ động lấy thức ăn nhét vào cái miệng nhỏ nhắn của Mạch Khê, ngữ khí nhất quán bình thản, tao nhã: “Tiểu Mạch Khê, trước kia em đã từng tới khách sạn này chưa?”



Mạch Khê theo bản năng lắc đầu.



Nhiếp Thiên Luật nghe xong hơi chớp mi, cười cười nhìn về phía Lôi Dận.



“Cái này là không đúng nha. Mạch Khê hiện tại nói như thế nào thì cũng coi như người của Lôi gia. Khách sạn của nhà mình mà còn chưa đến, nói ra chắc chắn sẽ bị người ngoài chê cười.”



Mạch Khê thế mới hiểu, thì ra khách sạn này cũng là tài sản của Lôi gia.



Lôi Dận ngồi ở phía đối diện không nói lời nào, chỉ lạnh lùng lấy ly rượu uống một hơi hết sạch.



Mạch Khê thật bội phục Nhiếp Thiên Luật, như thế nào có thể đối với ánh nhìn lạnh lùng của cha nuôi mà chuyện trò vui vẻ? Là cô thì đã bị dọa chết rồi.



“Tiểu Mạch Khê, những thứ này không hợp với khẩu vị của em?” Nhiếp Thiên Luật thấy sắc mặt cô lạnh lẽo thì cố ý hỏi.



“À không, không, thức ăn ngon lắm!”Mạch Khê lắp bắp nói, trong hoàn cảnh này thì cô làm gì còn tâm tư mà ăn nữa.



Cô vụng trộm nhìn cha nuôi ở phía đối diện. Người đàn ông kia tựa như một khối băng lạnh, thân mình cao lớn lộ ra một luồng khí lạnh làm người ta nghẹt thở. Cô không biết khi nào thì hắn bùng nổ, mà cô sẽ phải rời xa Thiên Luật như trước đây.



Lôi Dận vô thanh vô tức nhìn đôi nam nữ ngồi đối diện hơn nửa ngày mới nâng tay đập xuống bàn.



“Ầm…”



Mạch Khê thấy hành động bất ngờ của hắn thì nhất thời hoảng sợ, dụng cụ ăn trong tay rơi xuống mặt bàn phát ra tiếng động. Lôi Dận hờ hững nhìn cô một cái, hai môi mím chặt.



Không khí ngột ngạt đến kì lạ cho đến khi quản lí trưởng nhà ăn tự mình gõ cửa mà vào.



“Lôi tiên sinh ngài có gì phân phó ạ?”



Lôi Dận lãnh đạm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Mạch Khê, thản nhiên nói: “Kêu đầu bếp làm món gà quay kiểu La Mã. Còn nữa, thay cho tiểu thư Mạch Khê một bộ dụng cụ ăn!”



“Vâng!” Quản lí trưởng lập tức đáp lời.



Mạch Khê nao nao.



Lôi Dận phân phó xong lại lần nữa dừng tầm mắt trên người Mạch Khê, ý vị thâm trường nói: “Từ nhỏ đã không thích ăn thịt bò, xem ra ăn thịt gà vẫn hơn!”