Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Chương 38 :
Ngày đăng: 14:39 19/04/20
Gần đây sóng yên biển lặng, Mạch Khê ban đầu còn hoảng loạn, dần dần cũng bình tĩnh lại. Cha nuôi không hề có động tĩnh gì, ngay cả cận vệ Phí Dạ cũng không xuất hiện lấy một lần. Mạch Khê rốt cục tin lời của Nhiếp Thiên Luật, có lẽ cha nuôi thật sự vì tình thân mà buông tha cho họ.
Dạo này Mạch Khê thật sự thoải mái. Hằng ngày đến công ty tập vũ đạo, luyện thanh, sau sẽ đi cùng Nhiếp Thiên Luật. Thiên Luật dù mỗi ngày đều bề bộn công việc nhưng đều cùng Mạch Khê ăn cơm, sau đó về nhà.
Bề ngoài, hai người thật sự giống một đôi tình nhân.
“Đinh…”
Trong phòng nhạc, Đàm Trử Quân đột ngột đập tay xuống phím đàn. Tiếng đàn chói tai cho thấy sự bất mãn của anh ta. Mạch Khê hoảng sợ, lập tức nhìn anh ta.
“Mạch Khê, cô đang làm lãng phí thời gian của tôi đấy hả?” Đàm Trử Quân vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt đen không hiện ra rõ ràng sự tức giận.
“Thực xin lỗi thầy Đàm!”
Mạch Khê ảo não. Cô tuy thế lại thất thần nghĩ đến không phải người khác mà là người gần đây không có lộ diện…cha nuôi. Tuy nói mấy ngày nay thật sự bình tĩnh nhưng lòng của cô có chút rung động cùng bối rối…Cha nuôi thật sự cho phép cô ở bên ngoài?
Đàm Trử Quân không biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì, giọng nói lạnh nhạt răn dạy: “Đừng ỷ vào mình thông minh, có tài năng. Không biết cái gì gọi là ‘Tôi thấy những người mới khác so với cô còn kém xa!’ nữa. Ca khúc này sáng tác cho cô vì cô là khách mời trong buổi biểu diễn của Phỉ Tỳ Mạn. Ngay cả ca khúc dễ như thế còn không hát được thì làm ca sĩ cái gì chứ. Về nhà mà yêu đương đi!”
Chuyện Mạch Khê cùng Nhiếp Thiên Luật đã truyền ra khắp công ty. Bởi vì có vài ca sĩ nhìn thấy Nhiếp Thiên Luật lái xe đến đợi Mạch Khê tan tầm. Lời ra tiếng vào, rất nhiều người biết chuyện nhà thiết kế nổi tiếng của KY cũng chính là tổng giám đốc của Nhiếp thị. Tin đồn kinh người này nhanh chóng lan truyền chẳng khác gì thứ bệnh dịch.
Tuy nhiên giới truyền thông cũng không có được tin tức gì. Nguyên nhân là do Jon đã khéo léo sắp đặt. Jon đã làm tại đây được hơn mười năm đương nhiên hiểu được, giới truyền thông cũng giống như nước, có thể đẩy thuyền đi xa cũng có thể nhấn chìm thuyền. Vào thời điểm thích hợp mà truyền thông tin ra mới là cách khôn ngoan. Bởi vậy chừng nào Mạch Khê còn chưa chính thức ra mắt thì anh ta không cho truyền thông biết được một chút thông tin nào.
Mạch Khê bị Đàm Trử Quân nói đến đỏ mặt tía tai, vừa định giải thích cái gì đó thì Đàm Trử Quân không kiên nhẫn đứng dậy: “Hôm nay nghỉ ở đây, khi nào chuẩn bị tốt thì hẵng đến tìm tôi.”
Mạch Khê nghẹn lời, vẻ mặt ấm ức vô tội. Khi Đàm Trử Quân đi rồi thì trợ lý Apple đi vào, nhìn có vẻ rất cao hứng.
“Mạch Khê à, nói cho em một tin tốt nha, trang phục biểu diễn của em đều do KY tài trợ.”
Mạch Khê ngẩn người. Do KY…Thiên Luật tài trợ? Mấy ngày nay tuy rằng Thiên Luật cùng cô luôn đi với nhau nhưng cô chưa từng nhắc đến chuyện tài trợ trang phục.
Apple thấy cô vẻ mặt kinh ngạc thì như hiểu rõ, cười cười, “Mạch Khê, sao phải ngạc nhiên vậy? Hiện tại, cả công ty từ cao đến thấp, ai chẳng biết em với tổng giám đốc Nhiếp thị có quan hệ. Nhiếp thị khi biết em là ca sĩ khách mời trong buổi biểu diễn của Phỉ Tỳ Mạn, không nói hai lời lập tức muốn tài trợ trang phục cho em. Mạch Khê, em sẽ hiểu rất nhanh thôi, tìm được bạn trai có tiền quả là rất tốt.”
“Apple, chị hiểu lầm rồi. Anh ấy…anh ấy không phải bạn trai em.”
“Lừa quỷ đi, Mạch Khê, chị là trợ lý của em, có gì mà không thể nói với chị đâu. Mấy ngày nay mọi người đều nhìn thấy em ngồi xe Nhiếp tổng nha. Anh chàng đó quả thực là cực phẩm, to cao, đẹp trai, ánh mắt anh ta nhìn em cũng rất dịu dàng, hạnh phúc. Nếu anh ta không phải bạn trai em, vì sao lại phải mỗi ngày đến công ty đón em. Còn nữa, vừa rồi rõ ràng là em thất thần, có phải là nhớ anh ta không?” Apple cười điệu quỷ quái.
“Đâu có!” Vẻ mặt Mạch Khê mất tự nhiên.
“Mặt đỏ mà còn nói là không có.” Apple cười trêu trọc.
Mạch Khê không giải thích nữa. Loại chuyện này thường thường là càng giải thích càng rối rắm. Kỳ thật, khi vừa nghĩ đến hình ảnh đẹp trai của Thiên Luật, cô cực kỳ bình tĩnh, nhưng không hiểu sao trong đầu lại thoáng hiện ra bóng dáng lạnh lùng của một người đàn ông.
Vì sao lại như vậy?
_________________
“Mạch Khê, tiểu Mạch Khê…”
Ở một góc trong nhà hàng vang lên giọng nói trầm thấp, thân thiết của một người đàn ông.
Mạch Khê đột nhiên có phản ứng lại, nâng mắt nhìn thẳng vào đôi đồng tử âm trầm.
Bạc Cơ nhìn Hoa Thái Tử liếc mắt một cái, ánh mắt hiện lên một chút sắc bén, trong nháy mắt lại khôi phục vẻ bình tĩnh. Cô nhu hòa nói: “Dận, coi như hắn đã bị anh dọa cho sợ hãi rồi, tha cho hắn đi.”
“Cám ơn Bạc Cơ tiểu thư!” Hoa Thái Tử như là gặp được một chút ánh sáng hừng đông.
Lôi Dận nghe vậy sau lạnh lùng rời tầm mắt đạm mạc đảo qua Hoa Thái Tử, lại dừng lại trên người Mạch Khê, bất thình lình hỏi, “Còn cô?”
Mạch Khê sửng sốt, theo bản năng nhìn lại Lôi dận, sau lại vội vàng cụp mắt xuống, cắn cắn môi nói: “Tha cho anh ta đi, anh ta cũng chỉ là uống say thôi mà.”
Hoa Thái Tử rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, sự lo lắng trong mắt dần biến mất.
Bên môi Bạc Cơ hơi gợi lên ý cười.
Nhiếp Thiên Luật nhíu mày lại, thấp giọng nói bên tai Mạch Khê: “Không cần nói nữa!”
Mạch Khê sửng sốt, ngay lúc cô còn chưa rõ hàm ý trong lới nói này thì đã thấy Lôi Dận buông Bạc Cơ ra, vững bước hướng cô đi tới. Mỗi bước gần đến, cô có thể cảm nhận được rõ ràng mùi hương kia, hơi thở kia như có như không đang dần đậm thêm, cho đến khi tầng tầng bao vây lấy cô.
Mạch Khê theo bản năng muốn dựa vào Nhiếp Thiên Luật nhưng ngay sau đó lại bị bàn tay to của Lôi Dận kéo lại. Thân thể mềm mại của cô kề sát thân hình cao lớn của Lôi Dận khiến cô bất an, run rẩy không thôi.
“Bé con, thế nào lại học thói hư vây?”
Hắn ngoài ý muốn cúi đầu xuống, đôi môi nhìn như vô cùng thân mật bên tai cô. Hơi thở nam tính phả vào vành tai mẫn cảm của cô khiến cô không khỏi run run.
“Càng là đàn ông được cô cầu xin hộ thì lại càng chết thảm, huống chi là người đàn ông cô để ý đến.”
Nói xong câu đó, Lôi Dận ở trước mặt mọi người mở miệng ra ngậm lấy vành tai tinh xảo của Mạch Khê.
“A…” Mạch Khê kinh suyễn một tiếng, đột nhiên đẩy Lôi Dận ra. Bên tai mẫn cảm như vẫn còn vương hơi thở của hắn. Sao có thể vậy? Những lời vừa rồi là có ý gì?
Nhiếp Thiên Luật ôm lấy Mạch Khê, ánh mắt mang theo một tia bất mãn nhìn Lôi Dận.
Lôi Dận cười lạnh, xoay người nhìn về phía Hoa Thái Tử, tiếng nói đột nhiên lạnh băng như cái rét tháng chạp.
“Người đâu!”
Bọn vệ sĩ đi theo hàng vào chờ mệnh lệnh.
Hoa Thái Tử vừa thấy như vậy, tình trạng gần như đã bình tĩnh lại đột nhiên biến sắc.
Lôi Dận trên cao nhìn xuống hắn gằn từng tiếng mệnh lệnh nói: “Bịt miệng hắn lại, chặt đứt một bàn tay hắn cho tôi!”
“Vâng Lôi tiên sinh!” Bọn vệ sĩ không nói hai lời lập tức tiến lên lôi Hoa Thái Tử đi.
“Lôi tiên sinh tha mạng… a… Lôi tiên sinh…” Hoa Thái Tử la hét như heo bị chọc tiết.
Mạch Khê sớm đã bị dọa đến kinh hãi, cô muốn nói cái gì đó nhưng lại phát hiện ở cổ nghẹn lại, thậm chí còn thoáng cảm thấy mùi máu tanh.
Nhiếp Thiên Luật vẫn bình tĩnh như cũ, đứng đó vững vàng ôm lấy thân thể cô, dường như đối với những trường hợp như vậy đã quá quen thuộc.
Lôi Dận lại lần nữa nhìn hướng Mạch Khê, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt thì cất tiếng nói lạnh băng: “Khê nhi nên trở về nhà rồi!”