Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Chương 45 :
Ngày đăng: 14:39 19/04/20
Mạch Khê nao nao, “tổng giám đốc” mà Ron vừa nói chính là cha nuôi của cô. Cô không nghĩ tới chuyện hắn sẽ ra lệnh cho công ty ra quyết định này.
“Ron, kỳ thật tôi…”
“Mạch Khê, tôi hiểu. Nghe Jon nói hôm đó cô cùng tổng giám đốc đang dùng bữa tối phải không? Đây là chuyện tốt mà. Đầu năm nay, ngôi sao nữ nào mà lại không vì tiền đồ của chính mình mà suy nghĩ chuyện này đâu. Chẳng qua, không nghĩ đến, cô còn trẻ như vậy mà đã hiểu được quy tắc ngầm này. Không sai, không sai!” Ron tiến lên vỗ vỗ bả vai cô, thấp giọng cười nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê lúc phiếm hồng, lúc tái nhợt, muốn mở miệng giải thích cho tốt nhưng đã thấy Phỉ Tỳ Mạn tiến đến. Cô mặc một bộ trang phục sang trọng, mỗi phục sức trên người cũng đều được thiết kế riêng cho buổi biểu diễn, ngay cả khuôn mặt cũng được trang điểm bởi chuyên gia hàng đầu.
“Tiền bối!” Mạch Khê gặp Phỉ Tỳ Mạn thì sắc mặt có vẻ không được tốt lắm, lo lắng nhìn cô ta một cái.
Phỉ Tỳ Mạn bất mãn nhìn cô, lập tức giơ lên một bản thảo ném lên chiếc bàn trang điểm, giọng nói không có vẻ tức giận: “Đây là ca khúc hôm nay cô phải biểu diễn. Mấy ngày không đến diễn tập, xem kĩ ca từ trên đó cho tôi.”
Đôi mắt Mạch Khê phiếm chút cảm kích, cầm bản thảo lật ra xem, cảm động nói: “Tiền bối, ca từ đều là chị viết cho em sao?”
Sắc mặt Phỉ Tỳ Mạn lạnh lại, hừ lạnh một tiếng, “Cô không cần cảm kích tôi như vậy, chỉ là tôi sợ cô sẽ phá hỏng buổi biểu diễn của tôi thôi. Mạch Khê, cô vừa mới nhập môn mà đã không nghiêm túc. Buổi biểu diễn lúc mười giờ mà chín giờ mới đến phòng trang điểm. Nghĩ mình là thiên kim đại tiểu thư?”
Trợ lý Apple luôn có quan hệ tốt cùng Mạch Khê nên nghe thấy vậy liền vội vàng giải thích: “Thực sự là Mạch Khê đã cố hết sức để đến đây rồi. Mấy hôm nay thân thể em ấy không thoải mái, nhìn sắc mặt là biết ngay. Tiền bối Phỉ Tỳ Mạn, phiền chị không cần nói em ấy như vậy…”
“Apple……”
Mạch Khê nhẹ giọng chặn lời cô, nhìn về phía Phỉ Tỳ Mạn và người đại diện, “Thật ngại quá, là em không tốt, em không nên đến muộn.”
Có trời mới biết, hai ngày nay, kể từ khi thả cô ra khỏi lồng sắt, cha nuôi áp dụng chính sách gần như giam lỏng. Từ lúc sáng sớm mở mắt cho đến tận lúc đi ngủ cô đều có thể nhìn thấy hắn. Ngày ba bữa, hắn đều canh cho cô ăn uống đầy đủ. Hai ngày nay, dường như cô đã ăn rất nhiều.
Sáng nay cũng thế, cha nuôi ngồi nhìn cô ăn hết toàn bộ chỗ thức ăn được chuẩn bị trên bàn rồi mới lệnh cho Phí Dạ đưa cô đến buổi biểu diễn.
“Mạch Khê lần đầu lên sân khấu. Mấy người là đồng sự của cô ấy, hẳn là phải cổ vũ tinh thần chứ, dù sao cũng không ai muốn nhìn cô ấy xấu mặt mà!” Giọng nói mềm mại, đáng yêu của một người phụ nữ vang lên, cùng với đó là tiếng giày cao gót tao nhã. Mọi người theo tiếng nói liền nhìn lại, là Bạc Cơ. Dáng người cô cao gầy, mặc một bộ quần áo giản dị, áo trắng đi liền với quần jeans. Mái tóc dài của cô cũng được vấn đơn giản, toát ra sức sống tươi trẻ. Tuy rằng khí chất của một người mẫu không thể giống như một ca sĩ như Phỉ Tỳ Mạn, có điều cô mặc trang phục thường ngày đứng giữa đám đông nhưng vẫn thấy cực kỳ bắt mắt.
“Chị Bạc Cơ!” Mạch Khê sửng sốt, đôi mắt lập tức rộ lên ý cười xinh đẹp.
Phỉ Tỳ Mạn thấy thế chỉ hừ lạnh một tiếng, “Hôm nay ngọn gió nào đưa người mẫu danh tiếng đến đây vậy?”
Bạc Cơ tiến lên cười cười, “Thật là ngại quá, nếu hôm nay không phải bởi Mạch Khê lên sân khấu thì tôi cũng lười đến những chỗ như thế này. Có trời mới biết tôi luôn không thích xem biểu diễn ca nhạc.”
“Cô…”
“Thôi, thôi, sao hai người các cô lúc nào cũng cãi nhau thế?”
Ron vội vàng tiến lên khuyên can, một bên là người mẫu nổi tiếng, một bên là ca sĩ trứ danh, “Các cô không sợ bị truyền thống thấy thì tôi cũng sợ. Sắp đến giờ biểu diễn rồi, Phỉ Tỳ Mạn cũng nên chuẩn bị nhanh đi.”
Phỉ Tỳ Mạn hậm hực, không nói thêm lời nào đã rời đi.
Bạc Cơ nhìn vẻ cao ngạo của cô ta thì nhíu mày lại, “Bình thường cô ta luôn cao giọng như vậy nói chuyện với em ư?”
Không đợi Mạch Khê mở miệng, Apple liền lập tức nói: “Đúng vậy, đúng vậy, Phỉ Tỳ Mạn lúc nào cũng hung hăng nói này nói nọ.” “Làm gì mà khoa trương thế!”
Thấy cô nói như vậy Jon mới yên tâm, dặn dò vài câu rồi đi luôn.
“Jon…” Mạch Khê gọi to, nhìn anh ta quay đầu, vừa muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?”
Mạch Khê liếm liếm cánh môi, dừng lại lấy dũng khí: “Jon, tôi có thể hát bài hát của mình không?”
Jon nghe vậy thì cười cười, vỗ nhẹ đầu Mạch Khê, “Yên tâm đi, Mạch Khê, chỉ cần lần này cô thể hiện tốt, khán giả sẽ nhớ đến cô. Như vậy cô ra ca khúc của riêng mình mới thành công.”
“Ý tôi không phải vậy. Tôi muốn ở ngay tại buổi biểu diễn này hát bài hát của mình.” Đôi mắt long lanh của Mạch Khê nhìn anh ta với đôi phần kiên quyết.
Jon vừa nghe xong đã hoảng hốt, “Mạch Khê, cô có ca khúc của riêng mình sao? Mà cho dù vậy hiện tại cũng không được. Tiến trinh buổi biểu diễn đều được sắp xếp ổn thỏa hết rồi, không được phép thay đổi. Sở dĩ cho cô hát ca khúc của Phỉ Tỳ Mạn là muốn cô được fan của cô ấy cổ vũ, đây là muốn tốt cho cô thôi, hiểu chưa?”
Mạch Khê không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ rầu rĩ cắn môi, trên môi đã in sâu dấu răng.
Jon như còn muốn nói gì nữa đã thấy một nhân viên vội vã chạy tới, ghé vào tai anh ta thấp giọng nói gì đó khiến sắc mặt Jon đột nhiên hoảng hốt, còn chưa nói thêm gì liền đi theo nhân viên kia.
Mạch Khê ủ rũ một lần nữa ngồi xuống ghế. Không phải cô không hiểu lời Jon nói mà là cô có chút không cam lòng.
Cô lấy ra tập giấy, một bên lại nghe ca khúc kia trong máy nghe nhạc rồi nghĩ thêm lời cho ca khúc đó. Cô chợt có cảm giác bài hát này như là được viết cho chính mình vậy, bởi trong thời gian ngắn ngủi nó đã khiến cô xúc động, thậm chí nhanh chóng thuộc lời. Loại cảm giác này làm đáy lòng cô không khỏi bồi hồi. Nhìn ca từ của bài hát, cô ngâm nga theo từng câu từng chữ, nhưng bài hát này còn thiếu một cái tên.
Mạch Khê nhắm mắt lại cẩn thận suy nghĩ, không bao lâu sau mở mắt ra, cầm lấy bút viết xuống vài chữ rõ ràng “Cẩn thận có báo ứng!”
__________________
Jon vừa đến phòng tiếp khách quý liền nhìn thấy ngay mấy tên vệ sĩ, trong lòng cực kỳ vui sướng, bởi không cần nói cũng biết ai tới. anh ta nhanh chóng đi vào phòng.
Vừa mới mở cửa quả nhiên nhìn thấy bóng dáng người đàn ông ngồi trên ghế sopha, chậm rãi thưởng thức rượu vang đỏ. Bên người hắn còn có một người đàn ông, với bộ dáng lạnh lùng tương tự.
Jon vội vàng tiến lên, trên mặt lộ vẻ vui mừng hớn hở, “Tổng giám đốc, hôm nay thế nào lại đại giá quang lâm đến đây?”
Lôi Dận không nói gì, ngược lại, Phí Dạ đứng bên cạnh đã lên thấp giọng hỏi: “Bao giờ thì buổi biểu diễn bắt đầu?”
“Ngay bây giờ đây!” Nói xong, anh ta quay đầu nói với nhân viên hậu đài: “Bảo mọi người chuẩn bị bắt đầu buổi biểu diễn đi.”
Jon làm tại đây nhiều năm như vậy, kĩ năng quan trọng là biết quan sát sắc mặt người khác. Trong lòng anh ta biết, đã là ông chủ đến thì không thể để người ta chờ lâu, huống chi đây lại là Lôi tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy. Vạn nhất đón tiếp không chu toàn, nói không chừng cả công ty sẽ bị liên lụy.
“Không cần, mọi chuyện cứ diễn ra như cũ.” Lôi Dận thản nhiên ra mệnh lệnh.
“Vâng ông chủ!” Jon vội vàng nháy mắt với nhân viên kia.
Lôi Dận đặt ly rượu xuống. Jon thấy ly đã cạn thì liền tiến lên muốn rót thêm rượu cho hắn, lại ngay lập tức bị Phí Dạ ngăn lại. Điều này khiến Jon khá xấu hổ, đứng lui lại một bên.