Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Chương 53 :
Ngày đăng: 14:39 19/04/20
Tình yêu khiến con người ta trầm luân, khiến con người ta trở nên tàn nhẫn, điên cuồng. Sinh mệnh của ai là khách qua đường với ai? Sinh mệnh của ai là chuyển luân với ai? Kiếp trước trần thế, kiếp này gió thoảng, linh hồn đã đau thương đến vô cùng vô tận. Nhìn nhau, chỉ còn lại sự tin tưởng. Yêu, tựa như trên núi cao giữa biển mây, cách thiên đường có gần không? Từng chút một bước đến thiên đường, anh mới có thể nhận ra, thì ra yêu, cũng là muốn bẻ gãy đôi cánh của em, để em không bao giờ còn sức lực bay đi nữa.
◇◆◇
Ca sĩ mới Mạch Khê đã trở thành đề tài nổi bật. Ít ra vẫn còn tốt bởi vài chuyện thị phi cũng chỉ trong nội bộ công ty biết, tối thiểu cũng chưa truyền ra bên ngoài. Dù sao đối với một ca sĩ còn chưa phát hành ca khúc chính thức thì truyền thông cũng không quá dồn hết sự chú ý đến cô.
Về phần bài hát mới của Mạch Khê, Đàm Trử Quân dù không tình nguyện như thế nào thì cũng đã chuẩn bị lời bài hát, khi nghe Mạch Khê hát thử, Jon vô cùng hài lòng.
Trải qua một thời gian luyện tập, Mạch Khê rất nhanh đã thích ứng được nhịp độ công việc của công ty cùng lịch trình làm việc, nhất là sau khi thu âm ca khúc mới, vì cũng thực sự có kinh nghiệm, khâu chế tác hoàn toàn thuận lợi. Mà sau khi sắp xếp phát hành, người đại diện đã liên hệ các thông cáo phù hợp cho Mạch Khê, cuộc sống nghệ sĩ như thế đã chính thức bắt đầu.
Ca sĩ mới? Sự xuất hiện đột ngột này sẽ dẫn đến hệ quả duy nhất, rằng sẽ phải chịu sự dò xét cùng ghen tị của nhóm ca sĩ khác. Đây vốn là chuyện bình thường, nhưng phiền phức là, mấy tin đồn bậy bạ đó làm Mạch Khê dù đi đến nơi nào cũng hứng chịu ánh mắt tò mò và tra xét.
Phản chiếu trên mặt gương trơn bóng của toilet, là khuôn mặt đầy mệt mỏi của Mạch Khê.
Cô thực đã thu âm đến bốn giờ, đang chuẩn bị cho ca khúc dự bị, còn ca khúc mới đầu tiên đã ở trên bảng xếp hạng âm nhạc. Jon đã thề non hẹn biển với cô rằng mọi chuyện tuyệt đối sẽ không có vấn đề, bởi vậy, Đàm Trử Quân vì cô mà sáng tác tiếp ca khúc thứ hai.
Về phần bài hát bị cấm kia cũng theo gió mà bay, chẳng qua Mạch Khê vẫn giữ mãi mối nghi hoặc trong lòng. Đàm Trử Quân dường như rất rõ ràng lai lịch của ca khúc đó, nhưng muốn tìm một cơ hội thích hợp để hỏi rất không đơn giản. Đàm Trử Quân này cực kỳ quái, ngoại trừ trong phòng họp khi ấy phản đối Lôi Dận, thì bắt đầu từ đó đối với cô lại lạnh như băng, khiến cô không thể hỏi được.
Dòng nước mạnh chảy ào xuống có chút bọt nước bắn tung lên ngón tay Mạch Khê. Cô hơi hơi nâng lên ngón tay bị thương vẫn còn quấn băng gạc.
Khuôn mặt trầm tĩnh cùng giọng nói trầm thấp đêm đó của cha nuôi lại hiện lên, cho tới bây giờ Mạch Khê vẫn cảm thấy như là trong mộng. Giọng nói ôn hòa của cha nuôi bên tai hư hư thật thật. Cô cho tới bây giờ cũng không nghĩ được bản thân lại mất mặt đến như thế, tiêm thuốc cũng khóc, mà vấn đề là còn ở trong lòng hắn mà khóc.
Lòng cô có một chút thảng thốt. Tình cảm khác thường trong lòng này cứ lan tỏa, ào ạt đổ đến như cơn hồng thủy, khiến cô không thể hít thở được.
Bắt đầu từ khi nào, mỗi lần nhớ tới hắn, cô đã không còn sợ hãi nữa?
Mạch Khê nâng mắt nhìn bản thân mình trong gương, lại kinh ngạc phát hiện hai gò mà vốn trắng bệch của mình lại có chút đỏ ửng. Làm sao có thể như vậy? Ngay cả nhịp tim đập cũng có chút bất ổn.
Cha nuôi trong lòng hẳn có một người phụ nữ, chính là người phụ nữ trong tấm ảnh chụp. Đêm đó, sau khi tiêm thuốc xong, cô cũng không thấy cha nuôi trở về phòng. Cô có chút tò mò lén xem thì mới phát hiện, cha nuôi tự tay dọn dẹp những mảnh vỡ nhỏ, nâng lên tấm ảnh kia, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt ảnh, rồi nhìn tấm ảnh đó thật lâu thật lâu...
Hắn hẳn là rất yêu người phụ nữ ấy?
Được một người đàn ông như vậy yêu sẽ có cảm giác gì? Sẽ là tư vị gì?
Cha nuôi là một kẻ khiến người ta không thể nắm bắt được, cũng không thể nhìn thấy được suy nghĩ của hắn, cũng không có cách nào thấu hiểu được tâm tư kia. Hắn tàn nhẫn, hắn mạnh mẽ chiếm đoạt, hắn bá đạo khiến người ta giận sôi. Được hắn yêu thương, sẽ là bắt đầu một hạnh phúc, hay là bắt đầu một bi kịch?
Chính như ngày đó ở trong xe, hắn ở bên tai cô thì thầm câu nói..... "Khê nhi, em là của tôi, biết không? Ai dám tiếp cận em, tôi sẽ lấy mạng của hắn... "
Đúng vậy, cô tin lời nói của cha nuôi. Người đàn ông cao cao tại thượng như hắn đã sớm có thói quen nắm hết thảy mọi thứ trong tay, ngay cả tính mạng con người cũng như thế. Hắn không phải là thần chết, nhưng là thần chết đã giao cho hắn quyền lực đó. Đây là nguyên nhân người ta nghe đến hắn đã sợ đến mất mật.
Mạch Khê hít sâu một hơi, trong lòng vẫn luôn có một thứ gì đó đè nặng, hít vào không được, thở ra cũng không xong, y như cổ họng bị chặn nghẹn lại...
Toilet thật yên tĩnh, cho đến khi....
"Ôi, cô nói xem, Mạch Khê kia với ông chủ của chúng ta rốt cuộc là có quan hệ gì? Nghe nói hôm đó khi họp, ông chủ còn giận giữ vì người đẹp cơ. Kết quả là kết thúc cuộc họp kéo Mạch Khê đi luôn."
"Hừ, loại quan hệ đấy không cần nghĩ cũng biết."
Giọng nói của hai người con gái từ trong phòng trang điểm truyền tới, một giọng mang theo âm sắc tò mò, giọng kia rõ ràng là khinh miệt.
Toilet của công ti DIO được thiết kế rất nổi bật, gạch trắng trơn bóng kéo dài đến từng góc, bởi vậy, diện tích được chia ra thành mấy khu vực, trong đó phòng hóa trang lại được thiết kế ở một chỗ khác, vì vậy chỉ có thể nghe được giọng nói, không thấy được dáng người.
Mạch Khê sửng sốt một chút, ngay sau đó khóa vòi nước lại. Giọng nói của hai người phụ nữ trong phòng trang điểm kia ngày càng rõ ràng.
Gò má sưng đỏ thật rõ ràng của Mạch Khê chiếu vào đáy mắt Lôi Dận, một chút đau lòng thoáng hiện lên. Hắn mở miệng, lạnh giọng hỏi, "Mạch Khê, là cô đổ dung dịch nước rửa tay vào miệng cô ấy?"
Mạch Khê nâng mắt nhìn thoáng qua Mia đang tỏ vẻ đáng thương vô cùng, chán ghét chớp chớp mi, lại dừng ánh mắt trên người Lôi Dận, giọng nói lạnh băng gằn từng tiếng, "Cô ta nói dối, chính cô ta đổ nước rửa tay vào miệng tôi!"
Câu Mạch Khê vừa nói xong làm Mia cùng Elyse ngây ngẩn cả người. Jon cũng y hệt, kinh ngạc nhìn Mạch Khê, rồi lại nhìn về phía Mia. Apple nghe vậy, tức giận hét lên, "Đàn chị Mia, cô cũng quá đáng rồi đó, cô định tính trả đũa gì chứ? Chính cô đổ nước rửa tay vào miệng Mạch Khê lại còn lên án Mạch Khê? Trời ạ, cô sao có thể làm như vậy? Chẳng lẽ cô còn không biết nước rửa tay có thể làm chết người ta sao?"
Lôi Dận im lặng, con ngươi dần dần lạnh lại, nhìn về phía Mia. Đôi mắt sắc bén khiến cô ta đột nhiên rùng mình một cái...
"Không, không, không, ông chủ, anh hãy tin tôi, nước rửa tay thật sự là Mạch Khê đổ, tôi mới là người bị hại."
Trời ạ! Mia cô trong vòng xoáy của giới nghệ sĩ lâu như vậy, chuyện hại người gặp qua không biết bao nhiêu lần, chẳng nghĩ được bản thân lại bại trong tay một con nhãi như thế này!
Jon ở một bên nóng nảy, thấp giọng quát, "Hai người các cô rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Chuyện trong toilet là như thế nào? Bây giờ thì tốt rồi, nghệ sĩ bên ngoài đều đang bàn tán về chuyện này. Elyse, cô nói xem, rốt cuộc là như thế nào?"
Elyse khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, theo bản năng nhìn thoáng qua Lôi Dận đang ngồi trên ghế, ánh mắt rụt lại, rồi hướng về phía Mạch Khê, thấy cô ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm mình, đầu gối lại ẩn ẩn có chút đau đớn...
"Elyse, cô cứ nói thật đi, Mạch Khê là người khai mào mọi chuyện." Mia nóng nảy, thấp giọng thúc giục.
Mia thực rất muốn trước mặt ông chủ để lại ấn tượng tốt, hay ít nhất hắn có thể thấy được bộ mặt thật của Mạch Khê. Cái loại đàn bà này sao có tư cách ở bên cạnh ông chủ chứ? Ở bên cạnh ông chủ phải là cô mới đúng, cô sẽ thừa dịp lần này đánh đổ Mạch Khê, đả kích tính khí kiêu ngạo của cô ta một phen.
Elyse hít sâu một hơi, đôi mắt xếch yếu ớt động lòng người nhìn về phía Lôi Dận, cố gắng làm âm giọng trở nên mềm nhẹ một chút.
"Là như vậy, tôi cùng Mia ở toilet với Mạch Khê đùa giỡn vài câu, Mạch Khê tính tình thực sự rất khó chịu. Cô ta mắng Mia là..." Cô dừng một chút, bắt gặp Lôi Dận tựa không hề để ý, lớn mật nói tiếp... "Là đồ đàn bà ngực to ngu xuẩn. Mia rất tức giận, liền nói lại một câu, Mạch Khê đột ngột trở nết, đổ nước rửa tay vào miệng Mia. Tôi thực rất sợ hãi, xoay người muốn rời đi, Mạch Khê lại ngáng chân tôi ngã, ông chủ, anh xem, đầu gối tôi vẫn còn vết bầm."
Nói xong câu đó, cô ta cố ý đi đến trước mặt Lôi Dận, kéo váy lên. Đầu gối vốn là đã dưới váy ngắn, qua tay kéo lên, đùi lộ ra hoàn toàn trước đôi mắt sắc lẹm như chim ưng của người đàn ông lạnh lùng.
Từ sau khi Lôi Dận tiếp quản vị trí ông chủ của DIO, nghệ sĩ nữ trên dưới đều muốn nghĩ cách tới gần người đàn ông độc thân hoàng kim chạm tay có thể bỏng này. Có nghệ sĩ chuyên đứng canh dưới bãi đổ xe, thấy xe Lôi Dận, cố ý xuống xe trước mặt hắn, mượn cơ hội khiến hắn chú ý tới. Có nghệ sĩ tạo cớ không cần thận muốn nhào vào lòng hắn, lại bị Phí Dạ bên cạnh gạt sang.
Đối với Lôi Dận, mấy nghệ sĩ này đã sớm thích ứng với hàn khí toàn thân hắn phát ra cũng như hơi thở lạnh ngắt đó. Người đàn ông ưu tú như vậy, họ thật sự không muốn để lỡ, hao tốn tâm huyết muốn hắn chú ý đến, đáng tiếc lại không như mong đợi.
Mia cùng Elyse xem như là một trong nhiều nghệ sĩ nữ có thể tiếp cận Lôi Dận, sao có thể buông tha cho cơ hội tốt này được?
Elyse có hai chân dài thon đẹp, đây vốn là điểm cô rất kiêu hãnh, đầu gối có một vết bầm ngược lại càng có vẻ mị lực, làm đàn ông đau lòng động tâm, hoàn toàn mang đến một ấn tượng thị giác cùng dụ hoặc rất lớn.
Thấy Lôi Dận không có phản ứng, cô còn muốn tiến lên, ngay sau đó, lại bị Phí Dạ bên cạnh ngăn lại. Sườn mặt cương nghị cùng ánh mắt kiên định của hắn nheo lại, nhìn thoáng qua Elyse, lãnh đạm nói, "Đứng ở chỗ này là được."
Đôi mắt xếch xinh đẹp của Elyse hiện lên nét u oán.
Đối với ánh mắt cùng hành vi này, Lôi Dận đã sớm quen rồi, hắn chuyển hướng Mạch Khê, ngữ khí lạnh nhạt hỏi, "Mạch Khê, nguyên nhân cô ra tay đả thương người là gì?"
Mạch Khê nhướng mày, đôi mắt đẹp ánh lên vầng sáng tựa ngọc lưu ly, dường như không vui, hoặc bất mãn. Cô nhìn Lôi Dận chằm chằm, hệt như một chú báo con...
"Thứ nhất, Elyse nói dối. Hai người đó không phải đùa vài câu đơn giản như vậy. Thứ hai, tôi không ra tay đả thương người!"
Thì ra cha nuôi thích loại phụ nữ phóng đãng như thế này! Cô ta ở trước mắt hắn khoe đùi vậy là được tin liền? Đáng chết, xem mặt cô ta cứ đắc ý, vừa mới tát cô một cái, nếu không phải lưu lại chứng cứ...
"Mạch Khê, cô mới nói dối, rõ ràng chính là... "
"Cô nói xem, cô ta đã nói gì?"
Lôi Dận không chút để ý tới sự phẫn nộ cùng oán hận của Mia, lãnh đạm cắt ngang lời nói của cô ta, hứng thú nhìn về phía Mạch Khê. Thật rõ ràng, ánh sáng lưu ly trong đáy mắt cô rất kích thích hắn.