Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 56 :

Ngày đăng: 14:39 19/04/20


Chờ Đàm Trử Quân sửa chữa xong một đoạn ca khúc, Mạch Khê mới mở miệng, "Thầy Đàm, lần biểu diễn này anh muốn tôi hát hai bài hát mới?"



Đảm Trử Quân để bản nhạc sang một bên, nhìn cô, sắc mặt lãnh đạm, "Chẳng lẽ cô chỉ muốn hát một bài? Lần này là cơ hội tốt, nhân đó mà quảng bá luôn ca khúc thứ hai."



"Vậy vất vả cho thầy Đàm rồi." Mạch Khê thấy trễ như vậy mà anh ta vẫn ở lại sáng tác vì cô, trong lòng thực cảm động cùng áy náy.



"Đây là trách nhiệm của tôi, mà trách nhiệm của cô là hát cho tốt." Đàm Trử Quân không chút động tĩnh gì vì lời của cô, giọng nói bình tĩnh.



Mạch Khê gật gật đầu, đối với thái độ của Đàm Trử Quân cô đã sớm quen. Anh ta có tiếng là vua khó tính, nhiều nữ nghệ sĩ trong công ty đều cực kỳ sợ anh ta.



"Cô nghe hai đoạn nhạc này thử xem, có khác biệt một chút." Đàm Trử Quân bất ngờ nói tiếp, "Phần điệp khúc, cô nghĩ rằng đoạn nào hợp với cô hơn?"



Từ dương cầm phát ra hai đoạn nhạc khác nhau ở phần điệp khúc, xong, anh ta nhìn về phía cô, "Đoạn thứ hai?"



Mạch Khê im lặng, Đàm Trử Quân - nhà chế tác âm nhạc lừng lẫy này, muốn nghe ý kiến của cô?



"Cô có tư cách phát biểu ý kiến, bài hát này cô cũng sẽ hát, dù sao..."



Ngữ khí Đàm Trử Quân không rõ là mang theo ý tứ hàm xúc gì, lãnh đạm nói tiếp, "Ca sĩ công khai chống đối ông chủ, chỉ có thể có hai kết cục, một là hoàn toàn bị loại trừ, một là vận sẽ rất đỏ. Thật rõ ràng, cô thuộc loại thứ hai."



"Tôi..." Mạch Khê hết đường chối cãi.



"Tôi nói rồi, mặc kệ quan hệ giữa cô và Lôi Dận có là gì đều phải hát tốt ca khúc này. Đây là yêu cầu duy nhất của tôi đối với cô." Đàm Trử Quân nói.



"Tôi sẽ."



Mạch Khê gật đầu, bộ mặt giương cung bạt kiếm trước Lôi Dận được thay bằng dáng vẻ ngoan ngoãn, "Tôi cho rằng đoạn thứ hai tương đối thích hợp, nhưng thay đổi một chút thì tốt hơn nhiều."



Nói nhiều cũng chẳng ích gì, cô chỉ có thể dùng hành động thực tế để chứng minh hết thảy, vả lại, cô căn bản cũng không có nhiều thời gian để giải thích cái gì.



"Ồ?" Đàm Trử Quân hiển nhiên không nghĩ rằng cô gái này sẽ nói như vậy, "Cô nghĩ nên sửa chỗ nào?"



Nhạc sĩ như anh ta luôn luôn có quyền uy, chưa từng có ca sĩ nào dám sửa chữa ca khúc của anh ta mà Mạch Khê lại đánh vỡ quy củ này.



Mạch Khê đương nhiên không biết điều đó. Cô nghĩ nghĩ, đi tới đàn dương cầm ngồi xuống, nâng tay đánh một đoạn nhạc, "Tôi cho rằng nên thêm nốt cao hơn ở đoạn đầu, như vậy sẽ phù hợp hơn, nhạc cũng sẽ dày lên nhiều, thích hợp cho tôi biểu diễn."



Đàm Trử Quân nghe xong, như có chút đăm chiêu. Chính xác là, sau khi Mạch Khê sửa chữa chút ít, khúc nhạc đã êm tai hơn rất nhiều.



"Thì ra cô cũng biết đánh đàn."



"Cũng không phải chuyên nghiệp."



Mạch Khê cười nhẹ, mới phát hiện khoảng cách cùng Đàm Trử Quân rất gần, tựa như là vai kề vai vậy, vì thế vội vàng đứng lên, ngượng ngùng nói, "Cái này chỉ là tôi đề nghị thôi. Đương nhiên thầy Đàm là người chuyên nghiệp, tôi sẽ nghe theo ý kiến của anh."



Kỳ thực, Mạch Khê tinh thông nhiều loại nhạc cụ, không chỉ có đàn dương cầm, nhạc cụ phương Tây mà cả nhạc cụ truyền thống cũng biết.. Từ nhỏ đến lớn cô thích nhiều thứ. Lần đầu tiên được thực sự chạm vào saxophone thì ngay ngày hôm sau, bác Hàn Á đã sắp xếp một phòng trong tòa thành làm một phòng toàn các loại nhạc cụ cao cấp. Cho đến bây giờ cô mới hiểu được, tất cả đều do cha nuôi sắp xếp.



Trừ âm nhạc, cô từ bé đến giờ học ít nhất sáu thứ tiếng, đáng tiếc là, cô chỉ tinh thông bốn ngôn ngữ. Nhưng mà theo cô biết, cha nuôi, người đàn ông tàn nhẫn kia, lại thông thạo đến tám thứ tiếng…



Đàm Trử Quân đàn lại một lần nữa, lần đầu vừa lòng cười cười, "Không sai, cứ dựa theo lời cô nói mà sửa!", rồi lại nhìn về phía cô như có chút đăm chiêu, "Cô rất thông minh."



Mạch Khê không chút né tránh ánh mắt anh ta, "Nếu đây là lời thầy Đàm khích lệ, tôi xin nhận."



"Cô biết tôi đang nói gì mà.", Đàm Trử Quân khép bản thảo soạn nhạc lại, "Không thể không nói, một người phụ nữ nếu xinh đẹp, thành công sẽ khác; mà một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, một khi thành công lại khiến đàn ông có cảm giác bị uy hiếp."



"Tôi thực không rõ ý tứ của thầy Đàm." Sắc mặt Mạch Khê bình tĩnh, như trăng sáng ở chân trời.



Đàm Trử Quân nhìn cô, không hề chớp mắt...



"Chuyện Mia, cô nói dối."



Ánh mắt Mạch Khê hơi trùng xuống, đối diện với đôi mắt Đàm Trử Quân, "Đúng, tôi nói dối. Sự thật là, cô ta đánh tôi một bạt tai, còn tôi đổ nước rửa tay vào miệng cô ta."



"Vì sao lại nói dối?" Đàm Trử Quân lạnh nhạt hỏi.



"Bởi vì tôi không thích cô ta." Mạch Khê trả lời rất trực tiếp.



"Cho nên tôi mới làm vậy."
Mạch Khê không nhìn thấy trên mặt ông có đến nửa điểm địch ý, có điều...



Cô thật sự không rõ mục đích lần gặp mặt này là vì cái gì.



Một lúc sau, ông lão mới chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm ổn...



"Con, chính là Mạch Khê?"



Mạch Khê nhìn thẳng, đôi mắt như ôn tuyền lẳng lặng, cô gật đầu một cái.



Đây là ông nội trên danh nghĩa của cô....Lôi lão gia! Tuy rằng nhìn qua thực ôn hòa nhưng cô vẫn luôn không rõ mục đích của ông ta là gì, bởi vậy mới sinh ra một tia cảnh giác.



Đây là thói quen đã được giữ lại lúc nhỏ.



Ông lão lộ nét hiền từ, ôn hòa tươi cười. Dường như cảm thấy được sự cảnh giác của Mạch Khê, ông đưa tay ngâm lá trà. Động tác liền mạch lưu loát không khó nhìn ra ông lão rất tinh thông trà đạo.



Dần dần, hương trà tràn ngập khoang mũi Mạch Khê. Ông lão cười sang sảng, đem một chén trà nhỏ đặt trước mặt cô. Mạch Khê nhìn chăm chú lá trà màu xanh đang xoay trong dòng nước nóng.



"Bình thường hẳn là rất ít uống trà?"



Lôi lão gia ôn nhuận nói, "Mấy đứa thanh niên này chỉ uống cà phê, cocktail thôi, chúng ta già rồi không uống quen được mấy cái kia."



Mạch Khê không rõ ràng lắm, nhìn ông lão. Thật ra mà nói, cha nuôi một chút cũng không giống với Lôi lão gia. Chỉ qua vài câu ngắn như thế này, cô có thể cảm nhận được vị lão gia này là người hay nói, tính cách cũng thực ôn hòa. Còn cha nuôi thì giống như một thanh kiếm sắc bén, tuy rằng nội liễm trầm ổn, lại lộ vẻ lạnh lùng khiến người khác không dám thân cận.



Thấy cô không nói lời nào, ý cười bên môi Lôi lão gia càng đậm, nhưng mà Mạch Khê xem ra, lần này ông cười có chút cứng ngắc, chỉ nghe ông nhẹ nhàng nói, "Dận nhi lúc tiếp quản Lôi thị cũng không thích uống trà, đứa nhỏ này tính tình ám cường ngạnh, nhưng từ sau khi tiếp quản công ty thì trở nên trầm ổn hơn. Con người, có đôi khi cũng giống trà, cần lắng đọng lại mới có thể thấy được bên trong."



Ông lão như vừa nói cho Mạch Khê nghe, hoặc như lầm bầm một mình khiến Mạch Khê càng lúc càng không hiểu ra sao.



Gọi cô tới đây, vì phẩm trà?



"Lôi lão tiên sinh, xin hỏi, người gọi cháu tới đây có chuyện gì?" Cô không nhịn được mà đem mối nghi vấn trong lòng ra hỏi.



Lôi lão gia cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm, sau đó buông xuống, nhìn cô, "Theo như lễ giáo, con hẳn phải gọi ta một tiếng ông nội."



Giọng nói khiêm tốn, nghe không ra một chút ép buộc nào, lại lộ ra uy quyền, giống hệt như Lôi Dận.



Mạch Khê hơi chớp mắt, nhẹ nhàng đáp lời, "Dựa theo tuổi của con trai người, còn không thể sinh ra con gái lớn như cháu."



Nói xong câu đó, cô vốn cho rằng ông lão sẽ tức giận, nhưng không ngờ được Lôi lão gia đầu tiên là hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó cười phá lên, "Cô nhỏ này thật đúng là miệng lưỡi lanh lợi vô cùng. Nói như vậy hẳn là thỉnh thoảng Dận nhi phải tức chết mất!"



Mạch Khê thật sự đoán không được suy nghĩ trong lòng Lôi lão gia. Cô đâu có nói sai gì sao?



"Nếu không phải có gì quá đáng thì cháu cũng không chọc giận ông ta."



"Ông ta?"



Ông lão hưng trí dạt dào nhìn cô, mẫn cảm bắt giữ lúc giọng nói của cô thay đổi, "Ông ta trong lời nói của con là cha nuôi con. Nhắc tới nó hình như con không vui?"



"Lôi lão tiên sinh, nếu trong lúc cháu nói chuyện, thái độ hoặc là ngữ khí bất kính làm người không vui thì cháu rất xin lỗi, nhưng mà, cháu thực sự đang không có tâm trạng gì." Mạch Khê không muốn giấu giếm mà ăn ngay nói thật.



Ông ấy hắn là không vui mới đúng, dù sao nhiều năm như vậy chính là Lôi gia nuôi lớn cô, ăn uống, đồ dùng... tất cả đều là của Lôi gia. Kể cả cô không muốn thừa nhận nhưng Lôi Dận là cha nuôi của cô, đây là sự thực không thể thay đổi.



Lôi lão gia lắc đầu, không có chút dấu hiệu tức giận, chỉ nhẹ nhàng buông một tiếng thở dài, "Dận nhi đích xác không thích hợp để làm một người cha. Thực ra ngay từ lúc con vừa được nhận vào tòa thành, ta vốn tính đưa con đến một gia đình đại phú khác để người ta nuôi dưỡng, nhưng mà, Dận nhi một mực phản đối."



Mạch Khê ngẩn ra, cho tới bây giờ cô không biết còn có chuyện này.



Cha nuôi... Vì sao lại phản đối đem cô cho người khác nuôi?



Dường như nhìn thấy nghi vấn của cô, Lôi lão gia tự rót một chén trà, lại kiên định nói, "Nó làm như vậy chỉ có một mục đích!"



"Mục đích gì?" Mạch Khê cảnh giác hỏi.



Lôi lão gia nhìn cô, đáy mắt hình như thoáng lướt qua vẻ nghiêm trọng, lãnh đạm, khiến người ta không thể nào nắm bắt được.



"Con trên danh nghĩa là con gái nó, nhưng mà, nó lại muốn con trở thành người phụ nữ của nó!"