Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 83 : cont

Ngày đăng: 14:40 19/04/20


Ngọn đèn hành lang chiếu sáng hết thảy mọi chuyện đang xảy ra. Cửa thang máy sáng bóng bị bàn tay to lớn của người đàn ông lách vào, rồi chậm rãi tách ra. Cửa thang máy lại một lần nữa mở, không khí nguy hiểm từ bên ngoài tràn vào...



Mạch Khê còn chưa định thần, đôi mắt đẹp trừng lớn nhìn chuyện xảy ra trước mặt. Cô chẳng những nhìn thấy mười mấy vệ sĩ đứng hai bên cửa thang máy, mà còn thấy người đàn ông ngay trước mặt...Lôi Dận!



Giờ này khắc này, Lôi Dận như vị thần từ trời giáng xuống, thân hình cao ngất cùng bộ âu phục sắc trầm càng thêm anh tuấn, cao lớn. Từ cái cằm cương nghị cũng toát lên khí chất vương giả, đôi đồng tử lạnh băng, sâu trong đáy mắt bình tĩnh của hắn cũng không thể đọc ra được suy nghĩ gì.



Mạch Khê không khỏi lùi lại phía sau mấy bước cho đến khi lưng dán chặt vào vách thang máy lát gạch lạnh ngắt. Đôi ngươi của cha nuôi cô như ngâm trong hồ băng tháng chạp khiến người ta không dám nhìn thẳng!



Cô rất muốn lập tức lao ra khỏi thang máy, chạy đến một nơi an toàn. Nhưng cô rất rõ ràng, người đàn ông này là Satan bước ra từ địa ngục, cô muốn chạy đi đâu hắn cũng dễ dàng tìm được.



Trong thang máy tràn đầy không khí nguy hiểm...



Ánh mắt Lôi Dận trực tiếp dừng trên người Mạch Khê, chưa nói tiếng nào liền lập tức bước vào thang máy. Bàn tay hắn giờ ra, như diều hâu chộp lấy gà con mà kéo Mạch Khê lại.



Mạch Khê thiếu chút nữa thì ngạt thở. Khuôn mặt nhỏ nhắn giờ khắc này càng thêm tái nhợt. Thậm chí cô nhìn thấy Úc Noãn Tâm đang dùng ánh mắt hoảng sợ mà nhìn một màn trước mặt này.



"Buông, buông ra!" Cô dùng sức tránh né, kêu lên sợ hãi, thậm chí giơ bàn tay nhỏ bé ra đánh lên người Lôi Dận.



Lôi Dận không thèm để ý, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, đưa Mạch Khê ra ngoài thang máy.



Tiếng kêu hoảng sợ của Mạch Khê vẫn còn quanh quẩn trong thang máy. Hai tay cô cố sống cố chết bám chặt lấy cửa thang máy, trong mắt ngoài vẻ bối rối ra thì còn mang theo sự quật cường vốn có.



Đúng lúc đó...



"Vị tiên sinh này, anh không thấy cô ấy không đồng ý sao? Sao anh không để ý đến cảm nhận của người khác vậy?” Giọng nói dịu dàng vang lên, mang theo khí phách của bậc chính nghĩa.



Mọi động tác đều dừng lại…



Mạch Khê theo bản năng nhìn về phía thang máy, đã thấy đôi mắt tiều tụy của Úc Noãn Tâm hiện lên vẻ không vui, dũng cảm nhìn về phía Lôi Dận. Trong lòng Mạch Khê nổi lên nỗi lo lắng, lại âm thầm lo cho cô gái kia, đáy lòng cũng có chút kinh hãi.



Quả nhiên, Lôi Dận nghe thấy giọng nói phía sau, khuôn mặt lãnh đạm càng thêm vẻ lạnh lùng. Ánh mắt chỉ đảo qua người Úc Noãn Tâm rồi dừng trực tiếp trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê...



"Em quen cô ta?" Giọng nói trầm thấp mang theo sự nghi hoặc.



Mạch Khê không muốn trả lời câu hỏi của hắn, thừa lúc bàn tay hắn hơi buông lỏng, cô đẩy hắn ra, trốn sau lưng Úc Noãn Tâm. Tuy rằng cô biết người phụ nữ này cũng chẳng thể bảo vệ gì mình nhưng sự ấm áp từ cô ấy khiến Mạch Khê cảm thấy an toàn một chút.



Vẻ run rẩy của cô có vẻ cũng khiến Úc Noãn Tâm đau lòng, cô ấy dịch thân mình lại, cũng không hề để ý chuyện Mạch Khê biến mình thành cái cọc cứu sinh.



Hành vi phản kháng của Mạch Khê khiến Lôi Dận bất mãn, đôi đồng tử xanh thẫm co rụt lại, nổi lên vẻ không hài lòng. Hắn lạnh giọng quát với bọn thuộc hạ:



"Đưa tiểu thư trở về!"



"Vâng!"



Hai tên vệ sĩ trong đó tiến lên, đi đến trước mặt Mạch Khê, ngữ khí cũng rất cung kính, "Tiểu thư, chúng ta trở về thôi!" Nói xong, một tên bên phải, một bên trái nhấc cô lên.



"Buông ra! Buông ra! Tôi không muốn về!" Mạch Khê kêu lên sợ hãi, liều mạng mà đá vào hai tên vệ sĩ.



"Này..."



Úc Noãn Tâm cũng không im lặng nữa, tiến lên giúp Mạch Khê, cô không vui quát, "Các anh là côn đồ sao? Không dừng tay tôi sẽ báo cảnh sát!"
Xóa bỏ nhật ký mà không để lại dấu vết, e rằng đối phương có điều gì đó phát giác.



Rốt cục Bạc Tuyết đã ghi lại bí mật gì trong nhật kí?



Lôi Dận lại nghĩ tới lời nói của viện trưởng Khâu Cát...



Bạc Tuyết đã biết một bí mật rất lớn của Lôi gia…



Lôi gia?



Thân mình Lôi Dận thẳng dậy, đôi mắt sắc bén xẹt qua một tia nghi hoặc…



Nhà hắn rốt cục là có bí mật gì? Tại sao Bạc Tuyết lại biết được?



Đang nghĩ tới đó, tiếng gõ cửa lễ phép vang lên. Sau khi được cho phép, người ở ngoài bước vào. Là Phí Dạ! Hắn theo bản năng nhìn thoáng qua Mạch Khê đang nằm trên giường, rồi đưa hai thứ trong tay đến trước mặt Lôi Dận...



"Lôi tiên sinh, trong thư phòng của tiểu thư Bạc Tuyết, chúng tôi tìm thấy hai thứ này.”



Lôi Dận nhận lấy, một là cuốn tạp chí dịp năm mới, một là... tấm bưu thiếp!



Đôi con ngươi lạnh băng đầu tiên là dừng lại trên tấm bưu thiếp. Chỉ cần liếc mắt một cái, gương mặt anh tuấn liền biến sắc, ánh mắt vốn lạnh lùng lại có vẻ ngạc nhiên…



Diện toàn lạc hoa phong đãng dạng



Liễu trùng yên thâm



Bạc Tuyết phi lai vãng



Vũ hậu khinh hàn do vị phóng



Xuân sầu tửu bệnh thành trù trướng….



Bạc Tuyết, đời người cũng như tên gọi, chúc cô được hạnh phúc!...Y Gia Mông!



Lôi Dận cầm tấm bưu thiếp mà ngón tay run rẩy, không khó để nhìn ra sự dao động trong nội tâm hắn…



Phí Dạ biết rõ tâm tư của hắn, nhẹ nhàng cầm lại tấm bưu thiếp, dừng ánh mắt trên ba chữ trong cái tên “Y Gia Mông”, có đôi chút nghi vấn.



"Lôi tiên sinh, tiểu thư Bạc Tuyết sao lại có được tấm bưu thiếp do chính tay Lôi phu nhân viết được? Hơn nữa, xem ra quan hệ giữa hai người không phải quen biết thường thường.”



Lôi Dận trầm tư, bản thân hắn cũng chưa từng nghe Bạc Tuyết nói qua về chuyện này.



Dựa lưng lên sofa, đôi mắt thâm sâu của hắn nổi lên vẻ hoài nghi khác thường.



“Tôi thấy, tiểu thư Bạc Tuyết có quan hệ như vậy với Lôi gia thì dĩ nhiên sẽ biết nhiều chuyện của Lôi gia. Như vậy, nếu cô ấy biết một bí mật mà không nên biết, thì sẽ bị...giết người diệt khẩu.” Phí Dạ lớn mật suy đoán.



Sắc mặt Lôi Dận dần trở nên u lạnh…



"Nói cách khác, người có khả năng giết người nhất chính là lão già của Lôi gia – cha tôi!”