Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 85 : cont

Ngày đăng: 14:40 19/04/20


Lôi Dận không hề tránh né, để mặc cho khuôn mặt Hoắc Thiên Kình càng ngày càng đến gần. Đôi mắt xanh lục của hắn rõ ràng hiện lên ý cười nhưng khuôn mặt thì vẫn mang vẻ bình tĩnh trước giờ.



"Hai bọn mình cùng ăn cùng ngủ không biết bao nhiêu ngày, thân thể cậu có dạng gì, mình đương nhiên biết rõ. Có điều…"



Hoắc Thiên Kình cười càng thêm quái dị, ánh mắt mang theo chút vẻ xấu xa. Hắn nắm vai Lôi Dận càng chặt, cố ý dùng ngữ khí ám muội nhất nói:



"Thế nào? Đột nhiên có hứng thú với cơ thể mình? Chẳng lẽ rốt cục cậu cũng động lòng với soái ca có một không hai như mình, hơn nữa còn muốn động chạm mình?”



Lời nói của hắn hoàn toàn khiến Lôi Dận buồn nôn. Lôi Dận cố nén lại cảm giác kích thích đến nổi da gà, nói: “Thu lại khuôn mặt đẹp trai như Phan An của cậu lại đi, bằng không…” Hắn cố ý kéo dài giọng.



"Bằng không thì sao?" Hoắc Thiên Kình thật ra rất hứng trí nhìn theo hắn.



Khóe môi Lôi Dận chậm rãi nhếch lên, như là bụng đầy quỷ ý, không nhanh không chậm, thậm chí là gằn từng tiếng nói: “Cậu cũng nói mình là con của sói, nếu cậu không thu khuôn mặt này về, mình sẽ hung hăng…muốn xâm phạm cậu!”



“Cậu cũng đủ ghê tởm!”



Rốt cục Hoắc Thiên Kình cũng như hắn mong muốn, rời khuôn mặt anh tuấn đi. Thấy đáy mắt Lôi Dận lướt qua ý cười hả hê, dường như muốn hòa một ván, hắn đột nhiên nở nụ cười đến nham hiểm...



“Con thỏ trắng của cậu cũng bị cậu giáo huấn vậy hả?”



Sắc mặt Lôi Dận không nhìn thấy một chút tức giận nào. Hắn chỉ nhìn biểu tình bị gặp họa của Hoắc Thiên Kình, mãi sau bên môi cũng nổi lên nụ cười nhẹ, lại không chút vội vã cầm chai rượu đỏ từ từ rót.



“Hôm nay, mình phát hiện ra một chuyện cực kỳ thú vị. Có hứng nghe không?”



Hoắc Thiên Kình quái dị nhìn hắn một cái, nghĩ đột nhiên chuyển đề tài thì hẳn là có ý đồ, nhưng hắn vẫn dựa người vào sofa, bộ dáng nghiêm túc lắng nghe, “Được, cậu nói đi.”



Lôi Dận hắng hắng giọng, đưa một ly rượu đỏ cho hắn, bản thân cũng nhấp một ngụm rượu, làm bộ như đang thưởng thức ngụm rượu rất lâu, sau mới từ từ nói...



"Tối hôm qua, lúc đưa Mạch Khê về trong thang máy, mình gặp một cô gái rất to gan, dám cản người của mình tiến lên, còn uy hiếp nếu mình còn làm loạn thì sẽ báo công an.”



“Hả?”



Hoắc Thiên Kình khẽ nhướng mày, đôi mắt hơi có ý cợt nhả, “Lôi thiếu gia đại danh mà lại bị một cô gái ngăn cản, rất thú vị!”“Thú vị còn ở phía sau kìa.”



Lôi Dận thong thả nói, cũng thong thả uống rượu, “Cô gái đó thực ra rất xinh đẹp, nhất là bộ dáng che chở Mạch Khê khiến mình có chút tò mò. Theo lý mà nói, một cô gái nhìn thấy cảnh tượng như tối qua thì hẳn là muốn tránh đi cho rồi, nhưng mà cô ấy lại mang tinh thần trượng nghĩa…”



"Đợi chút... "



Hoắc Thiên Kình nhịn không được chặn lời Lôi Dận, không hiểu ra làm sao mà nhìn hắn, “Cậu không phải là muốn nói với mình, tối qua cậu gặp một cô gái to gan đấy chứ? Theo như mình được biết thì cậu không có thói quen chủ động trêu chọc phụ nữ.”



“Vốn là thế, mình đúng là không có thói quen chú ý đến phụ nữ. Nhưng mà thứ rơi ra từ người cô gái đó khiến mình hứng thú.” Lôi Dận cố ý cởi một cúc áo, lại đặt ly rượu lên bàn.



Những lời này thật ra cũng khiến Hoắc Thiên Kình hứng thú, cả thân mình cao lớn nhướng về phía trước, “Trên người cô gái đó rơi ra cái gì vậy? Không phải là vật khiến cậu bộc phát thú tính chứ?”



“Đúng là có thể khiến người ta bộc phát thú tính, nhưng mà không phải là mình, mà là một người khác.”



Lôi Dận cố kiềm chế ý cười cợt nhả, “Trên người cô ấy rơi ra một lô ảnh chụp. Cậu thử đoán xem, đấy là ảnh gì?”



“Ảnh chụp?”



Hoắc Thiên Kình không hề đoán ra Lôi Dận sẽ cho đáp án này, trong chốc lát chỉ biết ngẩn người, lại theo ánh mắt Lôi Dận mà như có chút manh mối. Đột nhiên hắn bừng tỉnh, con ngươi đen thâm thúy liền có chút cảnh giác…
"A..."



Tiếng kêu sợ hãi cùng kinh ngạc của người con gái vang lên, đánh vỡ một màn trước mặt này.



Hoắc Thiên Kình bị tiếng kêu này làm cho giật mình, Lôi Dận lập tức đẩy hắn ra, quay đầu nhìn lại, khóe môi vốn đang mỉm cười liền giật giật. Sắc mặt hắn cũng có chút không tự nhiên, ngay sau đó hắn đứng dậy.



Hoắc Thiên Kình thật ra không mấy hoảng hốt, lại ngồi xuống ghế, đánh giá một lượt người con gái vừa xuất hiện. Cô thanh khiết, lung linh như một con búp bê, hai cánh môi đỏ bừng, đôi mắt đẹp trong, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu. Ánh dương phảng phất chiếu xuống cô càng tô thêm nét tuyệt diễm. Cô xuất hiện, khiến mọi vật xung quanh như mất đi sắc thái.



Giờ này khắc này, cô lại trừng mắt, dùng ánh mắt quái dị nhìn hai người đàn ông bọn họ...



Hoắc Thiên Kình âm thầm cười, nhấc cằm, thư thái nhìn xem Lôi Dận làm thế nào để giải quyết.



Mạch Khê cho tới bây giờ không nghĩ tới sau khi tỉnh dậy sẽ chứng kiến một màn ghê tởm như vậy!



Cha nuôi cô, lại cùng với một người đàn ông đồng dạng cao lớn, ngay trong phòng khách, chuẩn bị...hôn môi? Trời ạ! Người đàn ông này cô biết, chính là Hoắc Thiên Kình!



Người ngoài vẫn biết quan hệ giữa hai người bọn họ rất tốt. Hôm nay nhìn thấy, quả thật là quá tốt, tốt đến mức...khiến người ta ghê tởm!



Hai người họ không phải là đồng tính luyến ái đấy chứ? Nếu cô không trùng hợp đến phá đám, hai người này còn có thể làm chuyện gì nữa đây?



Mạch Khê ngẫm nghĩ, trên người nổi đầy gai ốc.



Cô nuốt nuốt nước miếng, nhìn Lôi Dận đang đi đến gần mình thì theo bản năng lùi lại phía sau vài bước, sau lại nhìn đến Hoắc Thiên Kình. Xong rồi! Cô phá đám chuyện tốt của họ, có lẽ nào giết người diệt khẩu không?!?



Hoắc Thiên Kình kia, xem ra cũng không phải người dễ nói chuyện!



Đang nghĩ tới đó, cô bỗng cảm thấy đầu vai âm ấm, lại thấy Lôi Dận ôm mình vào lòng, ngón tay hắn khẽ vuốt mái tóc cô. Cùng hành động của hắn, cô mẫn cảm ngửi thấy hương rượu quen thuộc, có điều, còn có một chút long đản hương như có như không...Mùi hương thoang thoảng này...



Chẳng lẽ là của Hoắc Thiên Kình?



Ngực Mạch Khê khẽ nhói. Có thế này cô mới phát hiện ra, cho dù trên người cha nuôi lây dính hơi thở đàn ông, cô cũng vẫn cảm thấy không thoải mái.



"Tỉnh rồi? Chỗ này còn đau không?"



Lôi Dận biết cô hiểu lầm nhưng cũng không hề giải thích gì, chỉ xoa xoa cổ cô, thấp giọng hỏi.



Mạch Khê ngoảnh mặt đi, cố tránh ngón tay của Lôi Dận. Bàn tay này, vừa rồi có phải cũng sờ vào mặt người đàn ông kia? Nghĩ đến đây, khuôn mặt cô sầm lại, một tay đẩy Lôi Dận ra...



"Bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa!" Nói xong câu đó, cô liền xoay người rời đi.



Bàn tay Lôi Dận ngừng giữa không trung, khuôn mặt anh tuấn hiện ra chút vẻ kinh ngạc. Hoắc Thiên Kình tò mò đi đến, kéo cánh tay hắn xuống, hồ nghi hỏi, "Cô ấy vừa nói gì vậy?"



Lôi Dận xoay người lại, hung tợn trừng mắt nhìn Hoắc Thiên Kình...



"Cô ấy nói cậu...bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa!" Nói xong, hắn cũng sải bước ra ngoài.



Hoắc Thiên Kình há miệng thở dốc, sửng sốt mãi lâu mới đi theo ra...



"Này này, lời này với cái kia...này..."