Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 87 : cont

Ngày đăng: 14:40 19/04/20


Giờ khắc này, Mạch Khê bi thương đến chết lòng nên mới có thể nói ra câu đó với Lôi Dận, nói ra điểm khác nhau lớn nhất giữa loài người với loài sói. Nói xong câu đó, ánh mắt cô xẹt qua chút hối hận. Có trời mới biết, cô chỉ muốn tìm một cách nói mà thôi. Tối thiểu, cô không muốn như một đứa ngốc bị lừa gạt hết thảy.



Cứ như thể là, tất cả mọi người đều biết đáp án, chỉ riêng mình cô không hề hay biết, chỉ riêng mình cô không biết gì về điều mà mọi người đều biết.



Con người! Thường là lời nói trong lúc không đắn đo mới có thể sắc nhọn như thanh kiếm, mới có thể phá đi tầng bảo vệ của đối phương, thậm chí đâm thấu tâm can họ.



Gò má vốn xanh mét của Lôi Dận giờ đây lại càng thêm khủng khiếp, dường như càng lúc càng lạnh lẽo. Cảm giác không vui trong đáy mắt hắn, so với bình thường càng thêm lạnh lùng gấp mười lần, giống như sự phẫn nộ của ác quỷ Satan, muốn thiêu đốt hoàn toàn cô gái nhỏ trước mắt mình.



Nếu như là bình thường, Mạch Khê nhất định sẽ hiểu ý mà sợ hãi, tối thiểu, tim cô cũng vọt ngay lên cổ họng. Nhưng là hôm nay, quyết tâm của cô lại cứng rắn như sắt, thời điểm muốn biết được hết thảy này, cô tuyệt đối sẽ không nhượng bộ. Cho dù sợ hãi, cô cũng ép buộc bản thân mình phải kiên trì mà đối mặt.



“Trong mắt em, sói là tàn nhẫn, thậm chí không có tâm! Nhưng mà——“



Lôi Dận mở miệng, giọng nói trầm thấp đến dị thường, giống như tiếng sấm đến từ nơi chân trời cuồn cuộn, mỗi một thanh âm đều khiến màng nhĩ Mạch Khê run lên:



“Trong mắt tôi, nhân loại không bằng bầy sói! Trong thế giới của sói, là dùng phương thức biểu đạt trực tiếp, còn con người là gì? Ngoại trừ bất đồng với nhau, ngươi lừa ta gạt thì còn cái gì? Con người, thật đáng tiếc, vĩnh viễn chỉ biết dùng ánh mắt để quan sát thế giới này, dùng miệng để ngụy biện cho hành vi của bản thân!”



Mạch khê nhìn chằm chằm theo hắn. Đương nhiên, cô không xem thường bầy sói, cũng biết rõ sở dĩ người đàn ông này am hiểu lòng người như vậy là do bản tính trời sinh trong hắn và sau là lĩnh hội được từ xã hội loài người vốn chỉ có ngươi lừa ta gạt.



Thấy cô trong lúc nhất thời im bặt, Lôi Dận giơ bàn tay lên, ngón tay miết nhẹ qua cánh môi căng mọng, hồng nhuận của cô, như là thỏa mãn lại như muốn cảnh cáo:



“Cho nên Khê nhi, nếu em không thể phân rõ được thị phi, thì không cần hỏi cũng không cần quan tâm vào, chỉ cần như trước đây, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi, không được rời đi!”



Ánh mắt Mạch Khê lạnh đi, cô nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử lạnh lẽo thâm u của Lôi Dận, gằn từng tiếng: “Ông sai rồi, không phải là tôi không thể phân rõ được thị phi, mà là ông che đi hai mắt của tôi.”



Bàn tay Lôi Dận theo bản năng nắm chặt lại…



Mạch Khê đứng lên, mái tóc quăn dài thuận thế rủ xuống đầu vai, gò xương quai xanh nương theo mỗi lần hít thở của cô lại như ẩn như hiện, diễm lệ vô cùng.



“Đối với mẹ chuyện của mẹ tôi, ông chưa bao giờ nói cho tôi hết, tất cả những gì tôi biết, đều là nhờ cuốn nhật ký mẹ để lại! Ngay cả chỗ chôn cất mẹ, tôi khó khăn lắm mới tìm ra, ông lại cho chuyển đi. Cho tới bây giờ tôi còn không biết mẹ được chôn ở chỗ nào. Hiện tại, tôi thật sự hoài nghi, ông đối với mẹ tôi là yêu hay vẫn là hận? Mẹ tôi dạy ông tất cả về xã hội loài người, ông lại lấy oán trả ơn!”



Đối mặt sự lớn tiếng chỉ trích của cô, Lôi Dận hơi cúi người xuống, bộ âu phục màu đen vây lấy cả thân mình cao lớn nhưng không cách nào che đi được luồng khí nguy hiểm tản ra từ hắn. Đôi mắt hắn sắc bén như chim ưng, dù u tối như núi sâu nhưng lại rất đẹp…



“Lấy oán trả ơn?” Khóe môi lạnh bất ngờ nhếch lên thành nụ cười lạnh, mang theo vẻ nguy hiểm khôn cùng.



“Em nói sai rồi, chính xác mà nói, là tôi…muốn cho mẹ em tất cả những gì cô ta muốn. Đáng tiếc, đàn bà luôn là loài động vật tham lam, lại còn ‘hư tình giả ý’. Người đàn bà phóng đãng như vậy, em có muốn biết tất cả những gì liên quan đến cô ta không?”



Những lời lạnh lùng đó như một quả bom, làm nổ tung sự kiên cường mà Mạch Khê nỗ lực lắm mới có được. Ngay sau đó, cơn phẫn nộ như thủy triều dâng đầy lồng ngực——



“Ông nói dối! Mẹ tôi không phải người như thế! Ông, là ông ác ý hãm hại bà ấy!”



“Tôi ác ý hãm hại?”



Ánh mắt Lôi Dận càng thêm lạnh băng như tên ma quỷ, sắc bén đến độ có thể đâm thủng trái tim người ta. “Lôi Dận tôi cho đến bây giờ chưa hề làm những chuyện nhàm chán như vậy!”



“Ông nói dối!”



Đôi con ngươi Mạch Khê co rụt lại, ánh mắt đau thương kia một lần nữa gợn lên độ sắc bén. Cô lúc này đây như một chiến sĩ kiên cường bảo vệ sự tôn nghiêm của mẹ, tuy rằng cô chưa bao giờ gặp mẹ mình!



“Sở dĩ ông hận mẹ tôi như vậy là vì bà ấy muốn rời khỏi ông. Mà bà ấy vì sao muốn rời khỏi ông ư? Đúng, vì ông đã thay đổi. Ông không còn là người thiếu niên mười lăm tuổi kia nữa, trong mắt không còn mang nụ cười ấm áp nữa. Mẹ tôi sợ ông, chính trong nhật kí bà ấy đã ghi lại…‘Dận trở nên thật đáng sợ!’. Huyết Xà là người như thế nào chứ, mẹ tôi ở bên cạnh lão ta bao nhiêu năm, hẳn là đã quen với những chuyện tàn nhẫn. Nhưng mà, bà ấy lại dùng hai chữ ‘đáng sợ’ để hình dung về ông. Rốt cục năm đó ông đã làm gì? Hẳn là cực kỳ tàn nhẫn, nếu không thái độ của mẹ tôi đối với ông sao có thể thay đổi một trăm tám mươi độ được?”



Lôi Dận nhìn chằm chằm cô, trên mặt cũng chỉ là vẻ bí hiểm, dường như có rất nhiều điều được che giấu phía sau nó…



“Muốn biết năm đó tôi làm chuyện gì hả?”



Hắn vươn cánh tay ra, hai tay kéo thân mình mảnh khảnh của Mạch Khê lại, bàn tay rắn chắc nắm hai bên sườn cô, ngay cả khuôn mặt hắn cũng như được vây bởi một luồng khí lạnh…



“Tôi có thể nói cho em!”



Ánh mắt Mạch Khê chợt căng thẳng. Tim cô đập mạnh như muốn bung ra khỏi lồng ngực. Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đột nhiên bị Lôi Dận kéo đi…Dường như không đợi cô thét ra tiếng chói tai, cả người cô đã bị kéo vào trong toilet…
Chiếc vòng tay này, không phải là cô đã bán đi sao?



Dọc theo chiếc vòng tay, ánh mắt cô lại đi xuống. Thấy ánh mắt hắn hứng thú mà chăm chú nhìn mình, cô lại hạ tầm mắt xuống. Đôi mắt ngang tàng, mãnh liệt kia, cô không hiểu là trong đó cất chứa điều gì nữa.



Đèn tường rọi xuống, cả chiếc vòng đen như càng thêm thần bí. Chiếc vòng độc nhất vô nhị, phối hợp với bạch kim khắc rỗng trông vô cùng xa hoa. Mạch Khê luôn cảm thấy chiếc vòng này thật quái dị, lúc nào cũng như thể có một thế lực hắc ám nào đó ẩn trong nó. Ngoại trừ mấy chi tiết bằng bạch kim còn có gắn thêm đá quý mang đến vẻ nữ tính và họa tiết hình con rắn…



Bên môi Lôi Dận như có như không gợn lên một nụ cười…



Hắn tới gần cô, kéo lấy cô, vuốt ve làn da như tuyết, sau đó đột nhiên…đưa chiếc vòng tới gần, chậm rãi đeo lên…



Mạch Khê cảm thấy da đầu đột nhiên muốn nổ tung ——



“Không, tôi không đeo…” Còn chưa nói xong, lời nói của cô lại bị hành động của Lôi Dận chặn ngang…



Đôi đồng tử của hắn bất ngờ hiện lên vẻ tối tăm mờ ám. Bàn tay to duỗi ra, như là dung túng, lại như là quý trọng, nhẹ nhàng phủ lên lưng cô, dùng giọng nói nhỏ nhẹ chậm rãi nói:



“Chiếc vòng tay này vốn là được làm cho Bạc Tuyết, có điều, đeo ở cổ tay em cũng rất được…”



Ngữ điệu của hắn càng ngày càng lạnh, loại uy hiếp này thực khiến cho người ta càng sợ hãi hơn. Mạch Khê lại bắt đầu phát run. Cảm giác lạnh như băng này đã trở lại, thật giống như là sự trói buộc quen thuộc kia lại ùa về, bao phủ lấy khiến cô không thở nổi…



Cô cúi đầu nhìn xuống tay, nhìn xuống hình con rắn, cảm giác y như nó đáng ẩn hiện bò trườn…



Thì ra, vòng tay này là cho mẹ cô…



Loại rung động này, đau xót này cứ như một cảm giác đã qua giấc ngủ đông đang chậm rãi lan ra trong lòng cô.



Lôi Dận nâng khuôn mặt nhỏ nhắn không chút phấn son của Mạch Khê lên, thấy đôi mắt lưu ly của cô vẫn nhìn chằm chằm chiếc vòng. Ánh đèn tường chiếu từ bên kia lại, hắt lên người cô khiến cô trông càng nhợt nhạt hơn, tựa như một đứa trẻ yếu ớt vậy.



“Điều làm Bạc Tuyết thật sự sợ hãi chẳng phải là cảnh tượng Huyết Xà bị sói ăn thịt.”



Hai mắt Mạch Khê mở lớn, đôi con ngươi trong suốt tràn nỗi khiếp sợ…Còn có cái gì?



Lôi Dận cười, đáy mắt lại càng thêm sâu. Hắn nhẹ nhàng nâng bàn tay bên đeo chiếc vòng của cô lên, không nhanh không chậm nói:



“Bạc Tuyết sợ hãi nhất, chính là nhìn thấy tôi….tự tay lột da Huyết Xà! Khiến hắn không hơn không kém một con rắn!”



Mạch Khê đột nhiên há to miệng. Những lời này khiến cô quá đỗi kinh hãi! Cô muốn há miệng thở gấp, lại phát hiện cổ họng như bị bóp nghẹt. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Lôi Dận mở miệng, nói những lời tàn nhẫn bên tai mình…



Giọng nói trầm thấp lại cuốn hút như thứ rượu ngon, nhưng lại tràn ngập mùi máu, một chút nhân tính cũng không có…



“Người đàn bà này, muốn ở lại bên cạnh hắn! Được, tôi thành toàn cho cô ta, tôi để Huyết Xà mãi mãi ở lại bên cạnh cô ta. Như vậy không phải là tốt sao?”



“Ông, làm cái gì?” Mạch Khê cảm thấy chuyện càng ngày càng không đơn giản, bởi cô ngửi thấy mùi máu tanh nơi đáy mắt hắn…



“Chính là cái này…”



Lôi Dận cười lạnh, nâng cao cổ tay cô lên khiến cô không thể không nhìn thẳng vào chiếc vòng tay màu đen kia. Cùng với đó, đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên…



“Trên này, ngoại trừ đá quý ra, vật liệu chủ yếu là…da của Huyết Xà!”



Luồng khí lạnh đổ ập xuống, nhanh chóng chạy thẳng vào mạch máu Mạch Khê. Cô cảm thấy có bao nhiêu tóc thì cũng đã muốn dựng cả lên, “Ông, ông nói cái gì?”



Kinh hãi nhìn lên chiếc vòng cổ trên tay…Đây là…dùng da người để làm?



Hô hấp của cô trong lúc nhất thời như không thể có được. Bên tai cô vọng đến lời nói đùa của cô bạn thân Đại Lỵ… “Mạch Khê, vòng tay này sờ vào quái cực kỳ nhá, như là da người vậy….Ha ha, nha đầu ngốc này, mình nói đùa thôi…”



oOo