Trớ Chú Chi Tử

Chương 2 :

Ngày đăng: 02:05 19/04/20


Thiên giới ẩn hiện trong mây, các tiên nữ đạp thái vân(mây ngũ sắc) xuyên qua các cung điện, các thần tướng cầm binh khí trong tay nghiêm mật trấn giữ thiên cung, tất cả đều ngăn nắp trật tự.



Khác với vẻ ngoài tường hòa chính là một tòalâu các (lầu gác) điêu lương ngọc thế (lầu xây bằng ngọc, xà nhà được điêu khắc) liên tục truyền ra tiếng thở dài.



Một nam tử tuán tú tựa nửa người vào ghế, hữu khí vô lực phe phẩy vũ phiến (quạt lông); tiểu tư (người hầu) ở một bên thỉnh thoảng lại bóc một quả nho bỏ vào miệng gã.



“Mệt chết ta… Không ngờ tiểu hồ ly lại tao lãng như thế, làm cho eo hông ta muốn mềm nhũn… Điều dưỡng ba bốn tháng trời cũng khôngbồi bổ lại được; sau này cái loại chuyện này đừng bao giờ tìm ta nữa.” Nam tử vừa ăn nho vừa lầm bầm lầu bầu.



Lúc này phó nhân (người hầu) ngoài cửa chạy vào thông báo, “Hạ Tử Tinh quân, Thái Thiên hậu phái người đưa lễ đến rồi…”



Hạ Tử từ trên ghế đứng dậy, đáp lời, “Ta đây sẽ tới.”



Một lão giả ở ngoài cửa chờ. Lão là tổng quản trong cung, cũng là một trong những tâm phúc bên người Thái Thiên hậu.



“Ai nha, còn muốn làm phiền Cảnh đại nhân tự mình đến tìm ta, tiểu thần sợ hãi…” Hạ Tử vừa nhìn thấy lão liền nhạo báng.



“Hạ đại nhân, cực khổ ngài rồi. Thái hậu bảo ta biếu ngài bảo châu của Kì Lân Sơn, để ngài điều dưỡng thân thể.” Lão cung nhân kính cẩn nói, tiểu thần phía sau lập tức đưa lễ vật lên.



Hạ Tử nhìn nhìn, mỉm cười cho phó nhân nhận lấy.



“Làm phiền Cảnh đại nhân, nhờ ông thay ta hảo hảo tạ ơn Thái hậu nương nương.”



“Hạ đại nhân khách khí rồi, lão xin cáo lui.”



“Đi thong thả.” Hạ Tử vẫn duy trì nụ cười, đưa mắt nhìn bọn họ giá vân (cưỡi mây) rời đi. Chờ bọn họ hoàn toàn biến mất trong tầm mắt,Hạ Tử thu lại nụ cười, tự giễu mà lắc đầu. “Ai… Thật là lúc này không giống ngày xưa a.” Gã lắc đầu đi vào trong phòng.



Phó nhân đang cầm thần châu đi theo phía sau gã, không hiểu hỏi, “Đại nhân, Thái hậuphái người đưa bảo châu tới cho ngài bổ sung thần lực, tại sao ngài còn không cao hứng a?”



“Ngươi biết cái gì a…” Hạ Tử cười, cầm vũ phiến(quạt lông) gõ đầu tên phó nhân kia,“Loại thần châu này có cái gì tốt hay hiếm lạ chứ? Trước kia khi ta thị hầu Thái hậu, cơ hồ mỗi ngày đều được ăn một viên cơ.”



Hạ Tửnày sàng kỹ (kỹ thuật trên giường aka kỹ thuật xxoo) rất cao, nguyên là nam sủng bên người Thái Thiên hậu;thời điểm gãđược sủng, mỗi ngày được ăn một viên bảo châu để bồi bổ thân thể, không có gì kì lạ.



Phó nhân bị lời gã nói làm thức tỉnh, vội vàng gật đầu, “Nói cũng đúng…”



Hạ Tử bất đắc dĩ oán trách, “Đáng tiếc a, một khi thất sủng thì nhân sự dĩ phi lạc (mọi việc hỏng cả); hôm nay có được một đế vương tuấn mỹ trẻ tuổi, Thái hậu bận rộn đi ‘nghiền ép’ hắn, nào còn nhớ rõ ta a…”



“Hư… Đại nhân ngài nói nhỏ chút đi…” Phó nhân khẩn trương cắt đứt lời gã.



“Ngươi sợ cái gì? Dù sao cũng là chuyện mọi người đều biết.” Hạ Tử bật cười, càng nói càng lộ liễu trắng trợn, “Chuyện Thái hậu yêuchất nhi (cháu trai – ở đây là con trai của em gái) và làm loạn với hắn cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Mà bây giờ đã coi là được rồi đó; trước kia ngay cả thân sinh nhi tử mà bà ta cũng không bỏ qua cho hắn. Nếu lão nương của ta cũng muốn bò lên giường của ta, ta nhất định cũng sẽ chán ghét đến muốn tự vẫn luôn ấy chứ.”



“Đại nhân, ngài nói nhiều quá rồi.” Khuôn mặt phó nhân hiện rõ sự sợ hãi.



“Hắc, cái gì bà ta cũng dám làm, còn sợ người ta nói sao?” Hạ Tử bỏ tọt thần châu vào miệng, giống như uống nước quả bình thường, không thèm để ý tới. “Lần này bà ta phái ta đi Phù U giới là muốn ta khai bao cho Phong thần đã đầu thai kia, bảo ta đem tất cả những kỹ xảo cao siêu nhất của phòng sự dạy cho y, để y càng ngày càng trở nên *** đãng đói khát… Ai, kỳ thực có Bích Động yêu hồ nào mà không *** đãng? Đúng là vẽ chuyện…”



“Vị phong thần kia… Nghe nói vốn là rất trinh liệt …” Phó nhân cảm thán nói.



“Đúng vậy, vốn là nam tử cao khiết (cao quý trong sạch) tam trinh cửu liệt; đáng tiếc a, đầu thai thành Bích Động yêu hồ, nhất định cả đời bị dục vọng khống chế, vĩnh viễn không thể trở mình được.” Hạ Tử nhìn thái vân ngoài cửa sổ, thở dài nói, “Nếu như tiên đế biết Phong thần hắn yêu thích nhất biến thành như vậy, nhất định sẽ vô cùng đau đớn a…”



***************************



Tiếng hấp duyệt (liếm mút) *** đãng và tiếng rên rỉ không dứt hòa lẫn vào nhau, trong tẩm thất xa hoa tràn đầy mùi vị ái dục.



Thiếu niên nằm giữa hai chân nam nhân, đôi môi đỏ bừng hút chặt tính khí to lớn; vật thể trướng to nổi đầy mạch máu dính thóa dịch, mặt ngoài tím đỏ nổi lên ngân quang *** uế.



“A… Thật thoải mái… Ngươi thật sự là lần đầu tiên sao… Quá tuyệt vời…” Kim Lânthở hổn hển, ôm lấy cái đầu Bích Dương ép xuống, làm cho phân thân của chính mình tiến vào sâu hơn.



Hai tay Bích Dương đỡ lấy căn bộ, miệng cố gắng mở to hơn để liếm mút; thỉnh thoảng ngẩng đầu, dùng đôi thủy mâu lam nhãn xinh đẹp nhìn chăm chú đối phương.Kim Lân nhìn dục vọng của mình ra vào giữa đôi môi hồng nhuận của nó, kích động đến toàn thân phát run. Hắn ngẩng đầu gầm lên một tiếng, chầm chậm dịch chuyển thắt lưng.



Bích Dương nhắm mắt lại, miệng không ngừng sáo lộng, chỉ cảm thấy một luồng chất lỏng tanh hôi bắn vào miệng mình. Nó ừng ực ừng ực nuốt vào, không để sót lại chút gì.



Sau khi nuốt ái dịch của nam nhân, nó nhất thời run rẩy khó chịu, trên da thịt cũng nổi lên ánh sáng nhàn nhạt.



“Hô…” Bích Dương thở hào hển lấy vật thể trong miệng mình ra. Kim Lân lập tức áp đảo nó; hai người xích lõa ôm lấy nhau, những nơi mẫn cảm trên cơ thể cũng dán chặt vào nhau.



Kim Lân dùng nhũ tiêm dựng thẳng của mình mà ma sát ***g ngực trắng nõn của đối phương, tính khí sau khi phát tiết của mình cũng đặt trên đùi nó.



Hắn cầm bắp đùi Bích Dương lên, để nội trắc (đùi trong) mềm mại của nó kẹp chặt lấy tính khí của mình, liên tục vặn vẹo thắt lưng.




***************



Sau khi Thúy Tư chết, Bích Dươngvốn im lặng càng trở nên trầm mặc hơn, ngay cả chuyện phòng the luôn làm nó nhiệt tình cũng trở nên lạnh lùng. Kim Lân vì muốn nó vui vẻ mà hao phí hết tâm tư, không tiếc ném thiên kim mà cải tạo toàn bộ tẩm cung, mỗi ngày đều bận rộn cướp đoạt kì trân dị bảo tặng cho nó, thế nhưng không sao cầu được một nụ cười của nó nữa.



Các đại thần oán than khắp nơi. Kim Lân vẫn chỉ làm theo ý mình, tâm tư hao tổn trên người Bích Dươngchưa bao giờ giảm.



Bích Dươngthờ ơ, không quan tâm đến chuyện bên ngoài. Nó lại trở thành tượng gỗ xinh đẹp, chỉ ngồi ngẩn người trên lộ thai trước kia. Một ngày, quan nhân hầu hạ nó nói vớiKim Lân, Bích Dương luôn thích nhìn sâm lâm bên kia. Kim Lân linh quang chợt lóe, nghĩ tới ách phụ nuôi dưỡng Bích Dương trong sâm lâm kia. Trước tiên hắn đem ách phụ tới.Bích Dương nhìn thấy dưỡng mẫu đã dưỡng dục mình nhiều năm, quả nhiên lộ ra nụ cười.



Kim Lânvui mừng, ra lệnh cho ách phụ làm bạn bên cạnhBích Dương, cho bà hưởng cẩm y ngọc thực(sống sung sướng). Sau khi tâm tình của Bích Dươngtốt lên, lại tiếp tục tích cực phối hợp cầu hoan Kim Lân.Kim Lân đương nhiên vô cùng mừng rỡ đến không nói nổi.



Kim Lân càng ngày càng không thể rời bỏ nó. Sáng nay là ngày khó có dịp hắn mở thần hội, chính miệng nói muốn lập Bích Dương là vương phi.



Trung thần nhất trí phản đối, lý do đơn giản là thân phận vô cùng xấu hổcủa Bích Dương.



Kim Lân bực tức vỗ án, quát, “Bích Dươngvà ta không có liên hệ máu mủ nào! Sao lại không thể?”



Mọi người không nói gì, một quan viên trẻ tuổi tuấn tú– Thu Khi, bỗng nhiên đứng lên nói, “Đại vương, nghe nói Bích Dương công tử từ nhỏ sống ở trong sâm lâm, do một ách phụ nuôi lớn, chẳng những không biết chữ, nói lại không rành. Vi thần cho là, vương phi như vậy khó có thể làm người ta tin phục.”



Kim Lân thở phào nhẹ nhõm, nói, “Chẳng qua là vấn đề này thôi sao? Vậy còn không giải quyếtđược chắc? Ta cho Bích Dương thỉnh một vị lão sư không được sao?”



Quần thần đều luôn miệng nói được, thảo luận xem nên để vị hiền sĩ nào dạy cho Bích Dương. Lúc này, một vị đại thần đức cao vọng trọng đứng lên.



“Đại vương, Thu Khi đại nhân tài trí hơn người, không bằng để đại nhân tới giảng bài choBích Dương công tử đi?”



Sự đề cử của vị đại thần đó được cả đám đại thần phụ họa. Thu Khi khách sáo đứng lên từ chối, các đại thần ngươi một lời ta một ngữ nói, “Thu Khi đại nhân bác học đa tài, thái độ làm người chính trực không hà khắc khắt khe, đúng là lựa chọn tốt nhất.”



“Vi thần cũng đồng ý. Xem từ nam chí bắc, từ triều đình đến dân gian, chỉ có Thu Khi đại nhân là xứng đáng với trách nhiệm nặng nề này.”



Kim Lân thấy ý kiến bọn họ thống nhất, dĩ nhiên cũng vuốt cằm đồng ý.“Thu Khi đại nhân, nếu tất cả mọi người đều kì vọng ngươi thì ngươi cũng đừng từ chối nữa.”



Thu Khi lúc này mới khom người lĩnh mệnh. “Đa tạ các vị kì vọng, vi thần đương nhiên sẽ cố hết sức.”



Mọi việc đã thu xếp ổn thỏa, tâm tìnhKim Lân rất tốt, hài lòng tuyên bố bãi triều. Thu Khi như không có chuyện gì xảy ra, cùng các đồng liêu rời khỏi phòng hội nghị. Sau khi tách khỏi mọi người, ánh mắt trung hậu đàng hoàng của hắn đột nhiên lóe lên tinh quang giảo hoạt. Hắn trở lại đường cũ, từ một cánh cửa bí mật chạy vào hậu cung.



Một nữ quan đã sớm xuất hiện ở cửa chờ sẵn. Hai người gặp nhau, nữ quan lập tức dẫn hắn tới tẩm cung của vương hậu Thước Lan.



“Vi thần tham kiến nương nương.”



“Chỉ có chúng ta ở đây, ngươi cũng đừng khách khí như vậy.” Thước Lan khẽ mỉm cười“Hãy bình thân.”



“Vâng.” Thu Khi đứng lên, đầu tiên chính là hồi báo quyết định trên hội nghị vừa rồi.



Thước Lan hài lòng gật đầu. “Làm rất tốt, những đại thần kia đều thu được cái tốt từ ta, quả nhiên không để ta phải thất vọng. Tất cả đều tiến hành đúng theo kế hoạch của ta…” Trong ánh mắt gã lộ ra sát ý tàn nhẫn, “Phía dưới tất cả đều là của ngươi.”



“Khó được nương nương để mắt vi thầnnhư thế, nhưng ta…” Trong lời nói của Thu Khibiểu lộ ý muốn lùi bước. Thước Lan lập tức mở miệng, “Thu Khi, đến lúc này, ngươi không phải muốn nói với Bổn cung rằng ngươi sợ chứ?”



“Không, có thể vì nương nương dốc sức là vinh hạnh của vi thần.” Thu Khi vội vàng giải thích “Chẳng qua là vi thần thế đơn lực bạc, chỉ sợ không cách nào hoàn thành sự phó thác của nương nương…”



“Cái này ngươi yên tâm.” Thước Lan nhàn nhã dựa vào ghế phượng, “Ta đã mua chuộc quan nhân bên người tiện nhân kia rồi. Trong ứng ngoài hợp, đảm bảo ngươi có thể thuận lợi xong việc.”



Gã nhướng mắt, ra dấu cho cung nữ đứng một bên. Cung nữ kia nâng một cái hộp nhỏ, đi tới trước người Thu Khi. Thu Khi mở ra cái hộp kia, chỉ thấy một làn khói mỏng yêu mị bốc lên; trong cái hộp đó chứa bột phấn tử sắc nhàn nhạt.



“Đây là dùng hủ cốt điệpmài thành bột phấn.” Thước Lan hời hợt giải thích,“Chỉ cần ngươi thổi nhẹ nó vào mặt của tiện nhân kia… Khuôn mặt xinh đẹp kia của nó sẽ hóa thành máu loãng, lam mâu(đôi mắt màu xanh dương) xinh đẹp kia sẽ mang theo da thịt mà rơi xuống đất. Đến khi đó, nó sẽ phải thống khổ giãy dụa trên mặt đất, gào lên đau đớn, cho đến khi nó biến thành một bộ xương khô… Cho dù có yêu lực lớn hơn đại vương đi chăng nữa cũng không có cách nào giúp nó hồi phục như cũ…”



Thu Khi rùng mình một cái, vội vàng đóng nắp hộp lại. Trên mặt Thước Lan đều là nụ cười tà ác. Gã dùng ngữ điệu vô cùng nhẹ nhàng êm ái nói ra cảnh tượng tàn khốc đã được gã tưởng tượng không biết bao lần, “Khi nghe thấy nó kêu la thảm thiết, ta sẽ sai người thả ra ngoài một đoàn hủ điệp cốt; bọn chúng sẽ bay vào từ cửa sổ đang mở; khi ngửi thấy mùi da thịt thối rữa sẽ rắc vô số lân phấn ăn mòn nó từ từ… Làm cho cánh tay trắng nõn, hai chân thon dài, lục phát xinh đẹp của tiện nhân kia… hòa tan tất cả…!”



“Nương nương…” Thu Khi cũng vì kế hoạch ác độc của gã mà thấy run sợ.



“Ngươi chỉ cần đứng được xa, bảo đảm ngươi lông tóc vô thương… Nếu như Đại vương truy cứu tới, chúng ta có thể nói, đây chỉ là ngoài ý muốn…Nó bị một đám hủ cốt điệp không rõ lai lịch giết chết, hoàn toàn sẽ không có người hoài nghi đến chúng ta…”



Kế hoạch mà Thước Lan vạch ra thiên y vô phùng(kín kẽ, không chỗ sơ hở).Thu Khi làm tướng, đi làm chuyện đó mà phấn khích đến phát run. Hắn cẩn thận cầm cái hộp, quỳ xuống lĩnh mệnh.



“Thu Khi hiểu… Ta nhất định sẽ không làm nương nương thất vọng.”



Khóe miệng Thước Lan hiện ra nụ cười độc ác, chậm rãi gật đầu. “Hoàn thành nhiệm vụ rồi, chỗ tốt nhất định không thiếu được ngươi, Ha ha…”