Trò Đùa Của Nguyệt Lão

Chương 3 :

Ngày đăng: 06:03 19/04/20


Edit: A Tử



Tặng Hằng nhi



Viêm Tử Huyền không chớp mắt nhìn dung nhan tràn đầy kinh ngạc trước mắt, tuấn mâu tràn đầy ý cười.



“Như thế nào? Thật không nhận ra ta sao ?” Hắn hỏi.



Lần này hắn đến Tô Châu, là tới tìm nàng.



Nửa tháng trước, Phụ thân hắn nghe nói Tô gia gặp nạn từ một gã thương nhân đến từ Quý Châu, biết được bạn tri kỉ, củng là bạn tốt đã qua đời, mà thê nhi của bằng hữu đã rời khỏi Quý Châu, tựa hồ là đến nương nhờ vào thân thích.



Phụ thân đau lòng rất nhiều, lập tức nói cho hắn biết chuyện này, muốn hắn tức khắc đi tìm người, cũng dặn dò hắn nếu thấy mẫu tử họ sống không tốt, liền đem các nàng về kinh thành, để bọn họ chiếu cố các nàng.



Vì thế, hắn trước đi Quý Châu tìm hiểu tin tức, biết được mẫu tử các nàng đã đi Tô Châu, liền một đường tìm đến.



Đến Tô Châu hắn chung quanh thám thính tin tức, mới biết được Tô bá mẫu đến đây hai năm thì sinh bệnh mà chết, mà Tô Ninh Nguyệt thì vẩn ở tại nơi kinh doanh của biểu cửu “Ngâm Phương trà lâu” hỗ trợ buôn bán.



Bất hạnh mà nàng gặp phải làm cho lòng ngực hắn giống như có một tản đá lớn đè ép, bất chấp đường xa mệt nhọc, lập tức đi tìm nàng.



Vừa rồi khi đến trà lâu, chợt nghe có người kêu tên nàng, mà hắn cũng rất nhanh liền nhận ra nàng.



Mắt thấy nàng vội vàng tiếp đón khách nhân đến trà lâu, hắn không có lên tiếng quấy rầy, an vị ở một góc, lẳng lặng đánh giá nàng.



Nhiều năm như vậy không thấy, nàng không chỉ bỏ đi tính trẻ con ngây ngô, còn xinh đẹp hơn so tưởng tượng với hắn, làm cho của hắn ánh mắt không có cách nào khác bám theo trên người nàng.



Nhìn thấy nàng lặng lẽ đứng bên ngoài nghe lén, biểu tình sinh động phong phú quả thực cùng lúc nhỏ giống nhau như đúc, làm cho hắn cảm thấy như bọn họ chưa từng chia lìa suốt tám năm qua.



Nhưng mà, đối với nàng trừ bỏ có loại thân thiết quen thuộc ở ngoài, lại có một loại cảm giác khó có thể nói lên lời, ngóng nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng cảm giác ngọt ngào chảy vào trong lòng hắn.



Từng quen thuộc như vậy, nay tựa hồ trở nên không quá giống nhau……



Nguyên lai hắn tưởng chờ Tô Ninh Nguyệt chính mình nhận ra hắn đến, muốn nhìn một chút biểu tình kinh ngạc của nàng, nhưng là vừa nhìn thấy cái tên họ Đào còn muốn ra tay đánh nàng, hắn liền rốt cuộc kiềm chế không được ra tay.



Vốn tưởng rằng, nàng sẽ nhận ra hắn, không thể tưởng được khi ánh mắt hai người giao nhau, nàng thế nhưng chỉ nói một câu với hắn “Đa tạ công tử”?!



Chẳng lẽ nàng đã quên hắn?



Câu nói đó làm cho trong lòng hắn thực không biết là tư vị gì.



Tám năm qua, bọn họ tuy rằng không có gặp mặt, nhưng hắn vẩn thường thường nhớ tới bộ dáng đáng yêu của nàng, nhớ tới nàng luôn bị hắn chọc tới vẻ mặt thở phì phì.



Mà nàng, thế nhưng quên hắn không còn một mảnh?!



Hắn vốn định đem nàng bắt đi, giúp nàng hảo hảo mà “Khôi phục trí nhớ”, nhưng nàng lại bị gọi vào phòng bếp, trông rất bận rộn.



Hắn đành phải hướng một vị tiểu nhị mà thám thính chuyện của nàng, tiểu tử kia khi nhận được ba lượng bạc mới không nhanh không chậm nói là nàng sau giữa trưa sẽ tới bên dòng suối giặt quần áo.



Chỉ cần nhất tưởng đến đi qua này ba năm đến, nàng mỗi ngày đều quá như vậy vất vả mệt nhọc cuộc sống, Viêm Tử Huyền tâm liền căng thẳng, ngực nặng trịch.



Trong trí nhớ nàng, thâm chịu tô bá phụ, bá mẫu sủng ái, liền ngay cả hắn cha mẹ cũng tương đương thích nàng, nàng được mọi người che chở như thế, sủng như thế. Nếu như gia đình không gặp nạn, phụ mẫu lần lượt qua đời thì làm sao phải sống cuộc sống vất vả như thế này, làm cho người khác không khỏi đau lòng.



Cứ việc nàng xem kiên cường mà sống, nhưng chỉ là nghĩ đến nàng chịu nổi đau thương khi mất đi người thân, hắn liền thật không đành lòng, đồng thời cũng có chút tiếc nuối chính mình lúc ấy không bên cạnh của nàng ……



“Ngươi…… Ngươi…… Ta…… Ta……” Tô Ninh Nguyệt khiếp sợ nghẹn họng nhìn trân trối, ngay cả một câu đầy đủ đều nói không được.



Nàng hy vọng chính mình giờ phút này đang ở trong mộng, càng hy vọng chính mình nháy mắt một cái, bóng dáng cao to tuấn tú kia sẽ tự động biến mất.



Chỉ tiếc, sự thật luôn tàn khốc.



Trước mắt nàng là một vị công tử áo trắng, thật sự là Viêm Tử Huyền! Nhưng…… Điều này sao có thể chứ?!



Từ mười một năm trước Viêm bá phụ cùng gia đình chuyển đến kinh thành, nên hai nhà một năm cũng không nhất định có cơ hội gặp mặt một lần.



Khi đó nghe Phụ thân nói, Viêm bá phụ ở kinh thành kinh doanh tửu quán có rất thành công, chỉ trong vài năm ngắn ngủi ở kinh thành đã có danh tiếng vang vội, trở thành phú thương tiếng tăm lừng lẫy, cũng bởi vậy quanh năm suốt tháng đều bận tối mày tối mặt.



Nếu nàng nhớ không lầm, thì lần cuối cùng nhìn thấy cả nhà Viêm bá phụ là tám năm trước, trong buổi tiệc mừng thọ của phụ thân nàng, Viêm bá phụ loại bỏ muôn vàn khó khăn mà dẫn Viêm bá mẫu cùng Viêm Tử Huyền tiến đến chúc mừng.



Cứ việc cho rằng giao tình của hai nhà dù thời gian qua lâu củng không mất đi, nhưng là bởi vì phụ thân phải chăm lo cho công việc làm ăn của chính mình, Viêm bá phụ củng như vậy nên việc liên lạc lẫn nhau liền dần dần ít liên hệ.



Ấn tượng của hắn trong lòng nàng vẫn còn dừng lại ở lần gặp mặt cuối cùng của tám năm trước. Năm đó nàng mới chín tuổi, mà hắn mười bốn tuổi.



Cách lâu như vậy không thấy, khó trách nàng chỉ mơ hồ cảm thấy hắn có chút nhìn quen mắt, lại không có thể nhận ra hắn, dù sao ai có thể lường trước được, bọn họ hai người lại gặp nhau, địa điểm không phải ở Quý Châu, cũng không phải ở kinh thành, mà là ở Tô Châu!



Trải qua tám năm thời gian, nàng đã không còn là một đứa trẻ nửa, mà hắn cũng từ một thiếu niên trưởng thành thành một nam nhân anh tuấn, không chỉ có thân hình càng thêm cao to, gương mặt cũng càng thêm tuấn mỹ.




Đến tột cùng giờ phút này hắn đối nàng vẫn chính là tình bạn nhiều năm, hay là có thêm một tầng tình cảm, hắn còn không có thể rỏ ràng được, bất quá có thể thực xác định là, hắn thực nguyện ý chiếu cố nàng, bảo hộ nàng, cũng đã quyết định dẫn nàng đến kinh thành, làm cho nàng không phải sống vất vả như thế này nửa.



Tô Ninh Nguyệt nghe vậy ánh mắt sáng lên, bỗng nhiên hướng hắn giơ lên một nụ cười sáng rở.



“Nha? Thật vậy chăng?”



Tuy rằng nàng cũng không có nói rõ, nhưng nụ cười kia thật quá mức sáng lạn, trong đó hàm nghĩa hắn lại rất rõ ràng, bất quá — nàng rất thích nhìn thấy hắn lưu lạc đầu đường!



“Ai, tốt xấu chúng ta hai người quan hệ không phải là ít, ngươi thực quyết tâm làm cho ta không nhà để về?” Viêm Tử Huyền tuấn nhan giơ lên một chút bất đắc dĩ cười khổ.



“Cái gì quan hệ không phải là ít? Ta với ngươi không có đến nửa điểm quan hệ, đừng nói hươu nói vượn!”



Tô Ninh Nguyệt vội vàng phản bác, còn trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, bộ dáng muốn làm liền, ngược lại làm cho Viêm Tử Huyền nhịn không được muốn đùa nàng.



“Làm sao có thể không nửa điểm quan hệ đâu? Chúng ta nhưng là từng có da thịt chi thân nha!”



Tô Ninh Nguyệt kiểm nhi nóng lên, vội vàng dùng tay che lại miệng của hắn không cho hắn nói hươu nói vượn.



“Ngươi ở nói bậy bạ gì đó? Không được nói lung tung!” Nàng dậm chân nói.



Viêm Tử Huyền mỉm cười kéo tay nàng, như là không cho nàng có cơ hội lại lần nữa che lại cái miệng của hắn, đem bàn tay nhỏ bé của nàng chặt chẽ nắm ở trong bàn tay của chính mình.



Tô Ninh Nguyệt buồn bực muốn bỏ ra tay hắn, lại như thế nào cũng bỏ không ra, ngược lại bị bàn tay ấm áp của hắn nhiễu loạn.



“Ta nào có nói bậy?” Viêm Tử Huyền tươi cười có một chút xấu xa, cố ý dùng giọng điệu ái muội nói:“Đêm hôm đó, ta rõ ràng nhìn thấy hết thân mình của ngươi, bế của ngươi trong người, đó không phải da thịt chi thân là cái gì? quan hệ của chúng ta đều đã thân mật như vậy……”



Nghe khẩu khí không có gì ngăn cản, Tô Ninh Nguyệt vừa xấu hổ, đang muốn muốn mắng chửi người, lại nghe thấy phía sau truyền đến một trận khiếp sợ , âm thanh trêu chọc.



Nàng ngạc nhiên quay đầu vừa thấy, đúng là biểu cửu nương!



Xem ra biểu cửu nương là không yên lòng nên mới lợi dụng thời gian rảnh trở về thăm hỏi tình trạng của biểu đệ.



Mắt thấy biểu cửu nương thần sắc cổ quái, ánh mắt ở nàng cùng Viêm Tử Huyền trên người qua lại dao động, Tô Ninh Nguyệt không khỏi ở trong lòng khóc thét.



Thảm thảm, xem ra vừa rồi cung Viêm Tử Huyền nói chuyện đều bị biểu cửu nương nghe thấy được!



“Không…… Cái kia…… Biểu cửu nương…… Ta cùng hắn…… Chúng ta…… Không phải như người nghĩ…… Thật sự không phải……”



Nàng tâm hoảng ý loạn định giải thích, lại bởi vì rất bối rối mà có vẻ lắp bắp, kia ngược lại làm cho lời của nàng nghe qua không nửa điểm thuyết phục.



Ai, thảm! Cái này tử nhảy vào hoàng hà cũng rửa không sạch!



Chương Tuệ Nương quả nhiên không thể nào tin được, ánh mắt thậm chí còn cố ý dừng ở chổ hai người đang nắm tay nhau.



Tô Ninh Nguyệt cả kinh, vội vàng đem tay của Viêm Tử Huyền bỏ ra, phấn hai gò má sớm đã đỏ ửng vì xấu hổ hận không thể chính mình ngay tại chổ này ngất đi.



Quái quái, nàng cùng Viêm Tử Huyền cũng không phải thực sự có “Gian tình”, nàng là ở chột dạ một chút. Giờ phút này nàng khắc chế không được mặt đỏ, tim đập, giống như là thật sự bị “Bắt kẻ thông dâm”.



Trong lòng của nàng tương đối hoảng, Viêm Tử Huyền thái độ có vẻ thong dong hơn.



Tuy rằng hắn trêu tức vui đùa nói bị người bên ngoài nghe thấy được, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng là nếu sự tình đã xảy ra như vậy, hắn cũng chỉ có thể thản nhiên đối mặt.



“Tại hạ Viêm Tử Huyền, nhà ở kinh thành, lúc trước cùng Ninh Nguyệt ở Quý Châu, là bằng hữu nhiều năm. Vừa rồi lời nói kia chính là lời nói đùa, nếu tạo thành hiểu lầm, còn thỉnh thứ lỗi, hết thảy đều là vãn bối có lỗi.” Hắn giọng điệu nghiêm túc mở miệng giải thích. Tuy rằng hắn thực thích trêu đùa Tô Ninh Nguyệt, nhưng cũng không hy vọng nàng đã bị người bên ngoài chỉ trích hoặc là hiểu lầm.



Chương Tuệ Nương cẩn thận đánh giá Viêm Tử Huyền, hắn cũng không đùn đẩy trách nhiệm mà còn thẳng thắng giải thích, còn có khí thế rất hiên ngang, bộ dáng tuấn tú lịch sự, làm cho sắc mặt của nàng dịu đi một chút.



“Nếu Viêm công tử là đường xa mà đến, chúng ta là chủ nhà củng nên tận tình chiếu cố, không bằng đi ra trà lâu của chúng ta ngồi một chút đi!”



“Không cần, biểu cửu nương, hắn còn có việc –”



Tô Ninh Nguyệt vội vã đuổi hắn đi, Viêm Tử Huyền lại đánh gãy lời nói của nàng, nói:“Vãn bối rất thích ý, trên thực tế, vãn bối cũng có sự tình muốn cùng phu nhân tâm sự.” Đối với ý muốn dẫn Tô Ninh Nguyệt trở lại kinh thành, hắn cũng phải cùng biểu cữu và biểu cửu nương của nàng lên tiếng mới được.



“Ngươi đã là bằng hữu Ninh Nguyệt, cũng đừng như vậy xa lạ, kêu ta một tiếng bá mẫu là được rồi.” Chương Tuệ Nương quay đầu đối Tô Ninh Nguyệt nói:“Ninh Nguyệt, con về trước phòng đi thay quần áo đi, chúng ta lại trà lâu, ta nghĩ biểu cữu cùng đại biểu đệ cũng sẽ thật cao hứng nhận thức vị bằng hữu này của con.”



“Nhưng là……” Tô Ninh Nguyệt nhăn đầu lông mày, trong lòng kháng cự đến cực điểm.



Nàng thật sự một chút cũng không tưởng cùng Viêm Tử Huyền có quá nhiều lần cùng xuất hiện nha! Căn cứ dĩ kinh nghiệm lúc trước, chỉ cần cùng hắn ở chung một chổ, nàng khẳng định không có kết cục tốt.



“Ngoan, nghe lời, nhanh chút trở về phòng đi thay quần áo đi! Nếu giống A Lỗi nhiễm phong thì thật không tốt.” Chương Tuệ Nương thúc giục nói.



“Mau đi đi, Tiểu Nguyệt Nhi.” Viêm Tử Huyền cười nhìn nàng, ánh mắt kia giống nhau đang nói — ngươi lại như thế nào muốn trốn tránh, phản kháng cũng là vô dụng!



Mắt thấy thoát khong khỏi Viêm Tử Huyền, Tô Ninh Nguyệt cũng chỉ có thể căm giận trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, lập tức ủ rũ quay về phòng thay quần áo!