Trò Đùa Của Nguyệt Lão
Chương 5 :
Ngày đăng: 06:03 19/04/20
Edit: A Tử
Gần giờ tý, mọi âm thanh điều yêm lặng cả.
Tại Tô Châu đây là thời khắc dân chúng tiến vào mộng đẹp, nhưng có một người ngủ tương đương không an ổn.
Trong tẩm phòng nho nhỏ, Tô Ninh Nguyệt đang ngủ say, nhưng lăn qua lộn lại, không chỉ có ấn đường nhăn lại, mà trong miệng còn phát ra lời vô nghĩa.
“Nóng…… Nóng quá……”
Trong lúc ngủ mơ, Tô Ninh Nguyệt thân thể một màu đỏ rực, quanh mình không khí nóng rực, không khí có chút quái quỷ, giống như có cái gì đáng sợ sắp phát sinh.
Này hết thảy…… Cảm giác là như vậy quen thuộc…… Thật giống như…… Thật giống như là nhiều năm trước, nhà của nàng bị hỏa hoạn.
Ý niệm trong đầu trong đầu nàng chọt vang lên, cảnh trong mơ bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ vang.
Một mảnh hồng quang bỗng dưng ở trước mặt của nàng nổ tung, nhìn thấy biển lửa ghê người hướng nàng đánh tới, tựa như sóng biển vô tình, ý đồ đem nàng hung hăng cuốn đi.
“Không! Không! Không cần!”
Tô Ninh Nguyệt kinh hô la lên, bỗng dưng mở hai mắt.
Nàng dồn dập thở dốc, đôi mắt đẹp chứa đầy sợ hãi, qua một hồi lâu mới rốt cục hơi thỏ mới có thể bình thường lại.
“Nguyên lai…… Nguyên lai chính là mộng……”
Tô Ninh Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng cảnh trong mộng vừa rồi lại khiến nàng rối rắm, làm cho nàng hoang mang…… Lúc này nàng đã muốn tỉnh ngũ. Vì sao cảnh trong mơ cùng cảm giác bất an vẫn chưa thối lui?
Chính thấy nghi hoặc hết sức, Tô Ninh Nguyệt bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh khả nghi vọng vào.
“Kỳ quái? Là làm sao vậy?”
Một cỗ điềm xấu dự cảm nảy lên trong lòng, rùng cả mình cũng lập tức lạnh sóng lưng, thậm chí ngay cả đầu ngón tay của nàng cũng hơi hơi lạnh.
Tô Ninh Nguyệt vội vàng xuống giường, bất an mở cửa phòng ra, không thể tưởng được một trận sương khói ở đối diện đánh tới, mà tại kia sương khói tràn ngập xung quanh, nàng nhìn thấy ánh lửa màu đỏ!
Thật sự có cháy ?!
Tô Ninh Nguyệt nuốt một ngụm khí lạnh, sắc mặt bỗng dưng trắng bệch.
“Không…… Làm sao có thể……”
Vài năm trước trong nhà đại hỏa tình cảnh giống như vậy bỗng dưng hiện lên trong óc, nàng biết chính mình hẳn là nhanh chút thoát đi, nhưng mà trước mắt sương khói nồng đậm, đem nàng bức trở về tẩm phòng.
Nàng phịch một tiếng đóng lại cửa phòng, lại kinh hãi nhớ lại chuyện trước kia.
Ngọn lửa thiêu hủy nhà nàng, cắn nuốt phụ thân của nàng, giống như ác mộng luôn dây dưa bám lấy nàng, không xé rách lòng của nàng, càng tựa như một đôi tay vô hình hung hăng bóp chặt cổ của nàng.
“Không…… Không…… Cứu mạng……” Nàng giống như biến thành cô gái bất lực trước kia, chỉ có thể hoảng sợ lui ở góc tường.
Khói đặc không ngừng mà theo khe hở ở cửa phòng lan vào, rất nhanh tràn ngập ở trong tẩm phòng, chỉ chốc lát sau, Tô Ninh Nguyệt liền cảm thấy hô khó khăn, thống khổ vạn phần.
Nàng suy yếu nhắm mắt lại, trong óc hiện lên hình ảnh năm đó phụ thân vì cứu nàng rồi cây cột ngã xuống đập trúng, bị ngọn lửa vô tình cắn nuốt mất.
“Phụ thân…… Không…… phụ thân…… Ô ô……”
Nước mắt bi thương tựa như những hạt trân châu chậm rải rơi xuống, như thế nào cũng không ngăn được.
Này đau thương nhớ lại làm, mà nguyên bản đã thống khổ không chịu nổi, lúc này lại lâm trạng thái cuồng loạn.
“Tiểu Nguyệt Nhi? Tiểu Nguyệt Nhi!”
Một âm thanh mơ hồ kêu to thanh loáng thoáng truyền vào trong tai nàng, nhưng mà lúc này Tô Ninh Nguyệt đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê bên, phân không rõ giờ phút này đến tột cùng là nhớ lại, là mộng cảnh, hay là là sự thật?
Là Viêm Tử Huyền? Viêm Tử Huyền ở kêu nàng?
Hắn…… Là tới cứu của nàng sao?
“Không…… Không cần…… Không cần lại đây……”
Quái quái, nàng kích động cái gì chứ? Từ nhỏ cùng hắn hiểu biết, hai người mắt to trừng đôi mắt nhỏ số lần nhiều không thể sổ, khả như thế nào hiện tại lại……
Là nàng đa tâm sao? Ánh mắt của hắn nhìn nàng…… Giống như không quá giống nhau……
Tô Ninh Nguyệt tim đập áy náy, hồi tưởng khởi vừa rồi hắn ôm nàng cùng với an ủi nàng, đáy lòng lại nhấc lên từng trận tảo động, làm cho hai gò má của nàng càng ngày càng nóng, tim đập cũng càng ngày càng cuồng loạn.
Vì không cho hắn nhìn ra chính mình khác thường, nàng đành phải vội vàng nằm xuống, kéo chăn che lại mặt mình đản, mà Viêm Tử Huyền thấy nàng đã nằm hảo, liền thổi tắt ánh nến, đến bên cửa sổ chiếc ghế ngồi xuống.
Trong tẩm phòng, lâm vào một mảnh u ám, ai cũng không có mở lại khẩu nói cái gì đó, mà như vậy im lặng cùng u ám, ngược lại làm cho người ta cảm giác trở nên càng thêm sâu sắc.
Tô Ninh Nguyệt tinh tường cảm giác được Viêm Tử Huyền tồn tại, kia làm cho lòng của nàng khiêu một chi không có cách nào khác nhi khôi phục bình thường tiết tấu, thậm chí liền ngay cả hô hấp đều có vẻ có chút hỗn loạn.
Nghĩ chính mình vừa rồi nhưng lại thời không ôm hắn khóc lớn, nàng liền cảm thấy thẹn thùng cực kỳ, thật không biết ngày mai muốn như thế nào đối mặt hắn? Mà nghĩ đêm nay hắn vì hắn sở làm hết thảy, một cỗ khó có thể ngôn ngữ cảm động ngay tại của hắn ngực lan tràn mở ra, làm cho lòng của nàng tràn đầy ấm áp.
Trầm mặc trong chốc lát sau, nàng mở miệng kêu.
“Ai……”
“Làm sao vậy?” Viêm Tử Huyền quan tâm hỏi.
“Cái kia……” Nàng chần chờ trong chốc lát, mới lại nhẹ giọng nói:“Hôm nay…… Cám ơn ngươi……”
Sau khi nói xong, hai gò má của nàng nóng lên, trong lòng âm thầm may mắn giờ phút này trong phòng một mảnh u ám, hắn nhìn không thấy nàng nóng hồng khuôn mặt.
Trong bóng đêm, một đôi mắt ôn nhu nhìn người trên giường, bên môi cầm một chút ý cười thản nhiên.
“Việc nhỏ như vậy cũng đừng để ở trong lòng, nhanh chút ngủ đi.”
“Ân.” Tô Ninh Nguyệt đáp nhẹ rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trên thực tế, vừa rồi nàng giống như bị bệnh tâm thần khóc lớn một hồi, quả thật hao hết của nàng khí lực.
Viêm Tử Huyền liền như vậy canh giữ ở thân thể của nàng giữ, lẳng lặng cùng nàng, qua ước chừng một khắc chung sau, của nàng hô tức dần dần trở nên vững vàng, xem ra là đã muốn ngủ trầm.
Viêm Tử Huyền đứng dậy đi thong thả đến bên giường, nhờ ánh sáng yếu ớt mà nhìn nàng điềm tĩnh ngủ, ánh mắt cuối cùng dừng ở môi của nàng, nhan sắc bỗng dưng trở nên khắc sâu.
Tuy rằng vừa rồi là vì trấn an cảm xúc của nàng, hắn mới có thể hôn môi nàng, nhưng hắn lại tinh tường nhớ rõ kia đôi môi đỏ sẫm mềm mại xúc cảm……
Trước khi đi, hắn kìm lòng không được nghiên người, nhẹ nhàng hôn lên môi đỏ mọng nhu nhuận của nàng, lại chăm chú nhìn nàng trong chốc lát, mới lặng yên không tiếng động xoay người rời đi.
Sau khi cửa phòng đóng lại, người nguyên bản lẳng lặng nằm ở trên giường lại mở mắt, mắt đẹp tràn đầy kinh ngạc.
Có hắn ở trong phòng, nàng căn bản ngủ không được, cho nên vừa rồi nàng đơn giản giả bộ ngủ say, làm cho hắn rời đi, không thể tưởng được hắn tuy là tin là thật, lại……
Tô Ninh Nguyệt nâng tay lên, khẻ chạm vào môi của mình, trên mặt thần sắc tràn đầy khó có thể tin.
Viêm Tử Huyền hôn nàng! Vì sao?
Tuy rằng chỉ là chuồn chuồn lướt nước khẽ hôn một chút liền thối lui, nhưng hành động này làm cho lòng nàng giống như có tảng đá nặng, kích động lên một vòng lại một vòng gợn sóng, mà cho dù hắn đã rời đi, trên môi của nàng vẩn còn lưu giữ lại hơi thở nóng rực của hắn……
Lòng của nàng lay động thật lớn, trong đầu bỗng dưng hiện lên tuấn nhan của hắn, nụ cười của hắn, ánh mắt của hắn, còn có hắn vừa rồi ôn nhu ôm cùng an ủi…… Ngực giống nhau như có lửa thiêu đốt.
Vì sao? Vì sao lại như vậy? Vì sao nàng…… Nhưng lại không biết là chán ghét hoặc là buồn bực?
Theo lý mà nói, lúc phát hiện Viêm Tử Huyền thừa dịp nàng “Ngủ say” Hết sức mà hôn trộm nàng, theo cá tính của nàng, hẳn là sẽ lập tức tức giận đến nhảy dựng lên mắng to mới đúng nha!
Nhưng là vừa rồi, nàng trừ bỏ độ kinh ngạc ra thì lại không có nửa điểm phẫn nộ, lúc này thậm chí còn khống chế không được hồi tưởng lại cảm giác hai bờ môi tiếp xúc nhau……
Tại sao có thể như vậy? Nàng nên không phải…… Nên không phải đối với hắn……
“Không không không! Đừng miên man suy nghĩ, không có khả năng, không có khả năng!” Tô Ninh Nguyệt liều mạng lắc đầu, không thể công nhận trong đầu chợt lóe mà qua ý niệm này.
Nàng làm sao có thể sẽ thích Viêm Tử Huyền cái người luôn thích trêu đùa của nàng? Không có khả năng!
Tô Ninh Nguyệt nghĩ đến khả năng “Vớ vẩn” kia, lại khống chế không được trái tim chính mình cuồng loạn đập mạnh, thậm chí nhịn không được đoán rằng — hắn vì sao lại hôn nàng?
Nếu nói là vì không khống chế được cảm xúc của nàng mới hôn nàng, nhưng là vừa rồi nàng đã muốn “Đang ngủ”, vì sao hắn còn có thể……
Tô Ninh Nguyệt lặp lại suy nghĩ vấn đề này, vốn tưởng rằng chính mình đêm nay chỉ sợ là thức trắng đêm suy nghĩ, nhưng thân mình mỏi mệt chung quy đánh không lại cơn buồn ngủ, mí mắt cũng dần dần khép lại.
Lần này, vì không sợ bị giấc mộng kia dây dưa, nàng không chỉ có ngủ say sưa, nhu nhuận môi đỏ mọng thậm chí còn đang trong giấc mộng loan ra một chút thản nhiên ý cười……