Trời Đất Tác Thành

Chương 17 : Cơn Bão Mê Tình (2)

Ngày đăng: 15:15 30/04/20


Tiếc là, về câu hỏi sau cùng của cô vì sao anh lại tìm thấy cô nhanh chóng sau trận bão cát, cô đã không còn thời gian truy hỏi tới cùng nữa, bởi vì giờ phút này tại một lều trại dân cư cách bọn họ không xa có một người chậm rãi đi tới.



Bởi vì ban đêm, cô đương nhiên không thấy rõ mặt người kia, nhưng dựa vào quần áo, cô có thể mơ hồ đoán ra đó là một người Ai Cập.



Anh cũng thấy được, lúc này vươn tay ôm cô vào trong lòng, rồi đi thẳng hướng đến người kia.



Lúc người Ai Cập trông thấy bọn họ từ trong sa mạc đi tới, anh ta sửng sốt, rồi khi nhìn thấy rõ ràng diện mạo người Châu Á của bọn họ thì lại hơi kinh ngạc.



Họ đối diện người kia, cô đứng ở bên cạnh Kha Khinh Đằng, nghe anh nói mấy câu với người Ai Cập.



Người Ai Cập ngay từ đầu hình như không hiểu cho lắm, anh đặc biệt nói chậm lần nữa, người kia có vẻ như hiểu được một nửa.



Ngay sau đó cô thấy người kia nói huyên thuyên một ít, vừa nói vừa lấy ngón tay chỉ chỉ một cái lều nhỏ nằm bên trái ở phía trước.



“Người Ai Cập này là dân du mục tại vùng biên giới, bây giờ anh ta sẽ mang chúng ta đến lều trại chứa thức ăn.” Lúc này anh nghiêng đầu, lãnh đạm nói với cô, “Chúng ta tạm thời ở trong lều trại kia một đêm.”



“Vậy đợt lát nữa người của quân phiệt Ai Cập tìm đến đây thì làm sao?” Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi.



“Vị dân du mục này sẽ coi như chưa thấy chúng ta.”



Khi nói chuyện, anh đã dẫn cô đi theo người Ai Cập kia hướng về phía trước, “Hơn nữa, tôi đã hứa với anh ta, sau này nhất định sẽ bồi thường tiền cho anh ta.”



“…Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, quả thực không giả.” Cô lắc đầu, có chút thổn thức, “Nhưng mà chỉ có lời hứa suông, có thể đủ để khiến anh ta tin tưởng không?”



“Tôi chỉ nói với anh ta, chúng ta là vợ chồng mới cưới, bởi vì người trong nhà có thế lực rất lớn lại khăng khăng phản đối cho nên lựa chọn bỏ trốn trong khi đi du lịch.”



Anh bình tĩnh nói xong, như là có chút cảm giác cái gì không ổn, “Sau đó, thuận lý thành chương, người nhà của chúng ta liên lạc quân phiệt Ai Cập tới tìm chúng ta, mà chúng ta không muốn bị tìm ra.”



“Ai Cập không hoàn toàn xem là quốc gia dân chủ, nhất là quân phiệt, đối với dân chúng mà nói hẳn là sự tồn tại cao nhất, đối mặt với sự tra hỏi của quân nhân, chẳng lẽ anh ta không sợ sao?” Cô đưa ra nghi vấn.
Cô bỗng nhiên suy nghĩ rất nhiều.



Nghĩ tới anh chưa từng có thời gian ngây ngô, sau khi anh mất đi cha mẹ có bị đánh bại hay không, nghĩ đến sau khi anh lẻ loi một mình đến Nhật Bản, nghĩ đến anh sinh sống tại những quốc gia Trung Đông nổi tiếng loạn lạc, anh còn phải liên tục chạy trốn lỗ đạn của người Mỹ.



Anh đã suy nghĩ gì vào những thời điểm đó?



Nếu cuộc sống của một người vĩnh viễn đầy rẫy sự hồi hộp ngạt thở như vậy, anh phải có tâm trí mạnh mẽ cỡ nào mới có thể ứng phó với tất cả những điều không biết, trước sau vẫn bình tĩnh như núi Thái Sơn.



Cô suy nghĩ, cuộc sống của anh, ngoài màu đen ra thì không có màu sắc nào khác.



“…Đang nhớ tôi.”



Thình lình, cô chợt cảm giác một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên xương bả vai của cô từ phía sau.



Cô hoảng sợ, vội vàng xoay người, theo bản năng phòng vệ làm ra động tác phản kích, nhưng bị anh nhẹ nhàng bắt lấy tay trước khi nó di chuyển đến trước ngực anh.



“Em còn muốn biết gì nữa?”



Chỉ thấy Kha Khinh Đằng không biết khi nào lặng lẽ đến bên cạnh cô, trên người anh không còn thứ gì, dưới ánh trăng, thân hình cường tráng trần trụi của anh tựa như một biểu ngữ gợi tình đang hiện rõ tất cả trước mặt cô.



Kể cả liếc nhìn một cái, cô cũng không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.



Lúc này đây không hề giống vừa rồi, mà là ở dưới ánh trăng càng thấy rõ dáng vẻ của nhau mà không có giới hạn.



Đôi mắt cô run rẩy, chỉ cảm thấy thân thể mình bắt đầu trở nên ngày càng nóng.



“Nước ở đây hơi lạnh.” Anh thưởng thức vẻ mặt biến sắc khó lường của cô cùng với cơ thể trắng nõn, anh hết sức tự nhiên đến gần cô, đem thân thể cô kề sát anh, “Cùng nhau tắm, có lẽ không dễ dàng bị cảm lạnh.”