Trời Đất Tác Thành
Chương 48 : Cầu Vồng 3
Ngày đăng: 15:15 30/04/20
Sau khi buổi hội hợp bạn thân kết thúc, Doãn Bích Giới đã cùng Kha Khinh Đằng ở lại biệt thự của anh tại thành phố S.
Mùng một tháng giêng năm nay đến khá sớm, không quá vài ngày là năm mới, cả thành phố đã tiến vào không khí náo nhiệt đợi chờ tết âm lịch, biệt thự của Kha Khinh Đằng nằm ở vị trí hẻo lánh yên tĩnh, lại có tầng tầng lớp lớp người bảo vệ cả toà biệt thự, rất thích hợp để tĩnh dưỡng, dưới hoàn cảnh và sự chăm sóc tốt nhất, vết thương của Doãn Bích Giới cơ bản đã hoàn toàn hồi phục như cũ.
Mà hai người bọn họ cũng coi như một đôi vợ chồng bình thường, ban ngày ở trong biệt thự, ngoại trừ cùng Trịnh Đình và Arthur bàn bạc bố cục và kế hoạch, anh chỉ ở cùng cô, có đôi khi không nói gì, chỉ là cùng nhau uống trà, thỉnh thoảng hai người cùng đến hồ bên cạnh câu cá, có lúc chỉ tựa vào nhau đọc sách, nghe nhạc, cuộc sống không ồn ào chút nào, nhưng bọn họ đều cảm thấy đây là cách sống tốt nhất.
Kỳ thật rất nhiều lúc, hai người ở cùng một chỗ không cần làm gì cả, chỉ cần hai người ở bên nhau cũng đã đủ rồi.
Thế nhưng, thời gian yên tĩnh như thế, nhưng vẫn có một việc luẩn quẩn trong đầu cô.
Ngày đó trong đêm pháo hoa, câu nói “Kha phu nhân của anh” mang theo nhu tình chưa từng bao giờ có, nó luôn dai dẳng trong đầu cô, mấy ngày nay lúc hai người ở cùng nhau, cô luôn nghĩ rằng anh sẽ làm gì đó để tiếp tục năm chữ này.
Cho dù lạnh lùng lý trí, dù sao cô vẫn là một người phụ nữ, người bên cạnh chính cô lựa chọn, sẽ ở cùng cô cả đời, Kha Khinh Đằng có định cầu hôn cô không; ngay cả Dung Tư Hàm ở Hồng Kông, lúc gọi điện đến cũng trêu chọc, nếu nam thần tiên sinh cầu hôn quả thật là phải quỷ thần khiếp động trời đất rồi.
Đúng vậy, anh là một người đàn ông không tầm thường, thứ có thể cho cô tất nhiên cũng là độc nhất vô nhị trên thế giới này.
Đương nhiên cô cũng sẵn lòng dùng toàn bộ kiên nhẫn để chờ đợi.
“Suy nghĩ gì đó?”
Bữa tối mùng một tháng một cô vẫn cứ ngẩn ngơ, nhưng phát hiện anh ở đối diện đã buông đũa, hai tay chồng lên nhau, lẳng lặng nhìn cô chăm chú.
Ngọn đèn trong phòng khách ấm áp mà sáng tỏ, như là làm nổi bật sự lặng lẽ của năm mới, cũng tôn lên vẻ ấm áp trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, cô nhìn lại anh một lúc, đột nhiên nở nụ cười.
“Nếu em còn cười như vậy,” trong đôi mắt anh rõ ràng chỉ có khuôn mặt cô, còn mang theo chút nhu mì, “Bữa tối này có thể sẽ đi vào phòng ngủ hưởng dụng.”
Không cần lệnh cấm của bác sĩ, anh đã đặt tình trạng sức khoẻ của cô hàng đầu, tuy rằng hiện tại đã qua thời kỳ quan sát, nhưng anh vẫn chậm chạp không chạm vào cô.
“Ồ?” Cô cũng buông đũa, nâng quai hàm cười đùa, “Được, nhưng em vẫn còn thắc mắc cũ, giường của biệt thự này, chất lượng có năm sao không?”
Anh cong khoé miệng, “Anh nghĩ, năm ngày năm đêm, hẳn là không thành vấn đề.”
Không khí trong phòng dần dần nóng lên, cô đã dự định tối nay hưởng thụ “thể nghiệm năm sao” thật tốt, nhưng ai ngờ lúc này Trịnh Đình lại đi tới, sau khi chào cô, anh ta nói nhỏ bên tai Kha Khinh Đằng mấy câu.
“Xem ra lời hứa năm ngày năm đêm phải trì hoãn.”
Đợi Trịnh Đình rời đi, lúc này anh mới từ ghế đứng dậy, đến bên cạnh cô, một tay chống ở cạnh bàn ăn, hơi cúi người nhìn cô, “Tối nay chúng ta có một việc phải làm.”
“Gì thế?” Thần sắc anh nhìn qua không giống như là nói đùa, cô cũng thu lại sự buông lỏng khi nãy.
“Tất cả tin tức em trở về thành phố S và nằm viện đều được anh phong toả.” Anh nhìn cô, nói từng câu từng chữ, “Bất cứ ai, bao gồm ba mẹ của em cũng không biết.”
Anh vừa nói vậy, cô mới giật mình nghĩ lại, trong lúc mình nằm viện, hình như đã quên gì đó.
Bởi vì các nơi trên đất nước đều có công ty chi nhánh của Doãn thị, ba mẹ luôn quản lý các công ty, thời gian quay về thành phố S cũng rất ít, đối với tình hình của cô, từ trước đến nay họ cũng không theo dõi, chỉ biết lúc ấy cô và Cảnh Trạm cùng đi Las Vegas chơi.
“Anh xin lỗi,” tuy anh nói vậy nhưng trên mặt không có vẻ áy náy, ngược lại còn mang theo chút ý trêu chọc, “Anh vốn cho rằng em sẽ thích món quà năm mới này.”
“Đi Macao?” Cô lắc đầu, “Trước kia không phải đã cùng anh đi vài lần sao?”
Ở sòng bạc Macao, hai người bọn họ đều là khách quý quen thuộc từ lâu.
Anh thoáng cười, tuấn tú phi phàm, “Lần này đi, không phải đánh bài.”
“Vậy là đi...?” Cô điều chỉnh tư thế ngồi một chút, trái lại bị anh gợi lên hứng thú.
“Tới nơi rồi em sẽ biết.” Khoé môi anh hơi nhếch lên, “Trước tiên nói cho anh biết, đối với biểu hiện của anh lúc nãy, em hài lòng không?”
“Có thể không hài lòng sao?” Cô giơ tay, xoa nhẹ mi tâm của anh, “Đều để anh mở miệng, ngoài em ra, chưa từng thấy anh nói chuyện với người nào nhiều như vậy.”
Anh nhịn không được, cười nhẹ một tiếng.
“Khi trở về em sẽ nói với Nghiêm Thấm Huyên và Dung Tư Hàm, tiên sinh ‘gần gũi cuộc sống’, nhất định là con rể chưa qua cửa tranh thủ cảm tình của ba mẹ nhà gái nhanh nhất.” Cô nói.
Quà gặp mắt đắt tiền, hơn nữa lấy lui làm tiến, thêm vào ba mẹ cô là thương nhân lão luyện, trước khi đi còn nói với cô một câu, xã hội bây giờ, thanh niên như anh, bọn họ thật chưa bao giờ gặp qua.
Đương nhiên cô không nói gì, anh làm sao như thanh niên bình thường? Tất cả điều khoản và danh hiệu trên người anh, tuỳ tiện đem ra một cái cũng có thể hù doạ người ta…
“Đúng rồi,” cô đột nhiên nhớ tới gì đó, “Lúc nãy anh nói với ba mẹ em, anh là phía đối tác của công ty tại Mỹ?”
Rõ ràng bốn năm trước, là liên bang dùng công ty đăng ký ở bên ngoài tìm tới cô, làm sao công ty này biến hoá nhanh chóng, trở thành công ty của anh?
“Mấy ngày trước, anh đã thu mua công ty kia của liên bang, xoá đi sự tồn tại từng có của bọn họ.” Anh lấy chăn đắp trên người cô, trong âm thanh có chút ý cười kiêu ngạo, “Hơn nữa anh đã gửi một bản sao cho ba mẹ em, nói với bọn họ sắp tới lợi nhuận sẽ tăng gấp đôi.”
“Cáo già.” Cô lắc đầu, không thể không thừa nhận anh luôn có ý nghĩ đi nhanh hơn cô mười bước.
Đèn trong khoang máy bay lúc này hoàn toàn tắt đi, máy bay nhanh chóng cất cánh, trong bóng đêm anh chợt tới gần cô, gọi một tiếng tên cô.
“Hở?” Cô vừa xoay đầu, đột nhiên bị anh hôn ở môi.
Nụ hôn này không mang theo sắc thái tình dục gì, chỉ là một nụ hôn hết sức giản dị, nhưng trong lúc lưu luyến lại khiến cả người cô dâng lên sự ấm áp không thể diễn tả.
Mùng một tháng giêng, anh và cô cùng đi gặp ba mẹ cô, cũng cùng cô bình an mà trọn vẹn trải qua ngày đầu tiên của năm mới này thật hoàn chỉnh.
Thật tốt, năm mới, cô và người quan trọng nhất của mình ở bên nhau, gắn bó với nhau, đối với cô mà nói đó là niềm vui vô tận.
Có anh, đó là năm tháng trọn vẹn nhất.
“Anh rất vui, sau này có thể trở thành người nhà của em.” Một lát sau, anh rời khỏi môi cô, thì thầm nói.