Trời Đất Tác Thành

Chương 7 : Sòng Bạc Hoàng Gia (3)

Ngày đăng: 15:14 30/04/20


Không khí hai phía vốn ồn ào náo động khẩn trương, sau khi Doãn Bích Giới đề ra ván bài này, không khí đã chuyển sang bế tắc im lặng hơn.



Carlos thu lại một nửa thủ hạ trước, vẫn để lại nửa kia, dùng cách khống chế một nửa, đưa đoàn người Kha Khinh Đằng vào thang máy.



Từ ga ra ngầm đến thang máy, thực ra cũng chỉ hơn 30 giây, Doãn Bích Giới đứng trong thang máy, lại cảm thấy dài như một thế kỷ.



Cô vẫn biết, trong loại thế giới này, nếu đưa ra tiền đặt cược, hậu quả là phải dám chịu một giá nhất định, mà mức giá này không phải ai cũng có thể gánh vác.



Cô không biết rốt cuộc bản thân mình thế nào, thậm chí, hai năm nay cô không chơi bài.



Nếu là mọi ngày, Doãn Bích Giới của lý trí và bình tĩnh, lựa chọn vừa rồi hẳn là làm như không thấy đối với cục diện này, nói rõ với Carlos cô và Kha Khinh Đằng không liên can, tiếp theo tìm cách khác rời khỏi sòng bạc hoàng gia, đến sân bay hội họp với Cảnh Trạm.



Mà căn bản không nên giống như bây giờ, đem chính mình cuốn vào ván bài của lợi thế trí mạng, ngay cả muốn cẩn thận suy nghĩ cũng bắt đầu trở nên khó khăn.



Rốt cuộc đèn chỉ thị của thang máy sáng lên, biểu thị đã đến tầng một của sòng bạc hoàng gia.



Cửa thang máy mở ra, cô nhíu mày dừng chân tại chỗ, cho đến khi cảm giác có người đến gần người mình.



Bờ vai đột nhiên bị một đôi tay giữ lại, cô nghiêng đầu, liền thấy Kha Khinh Đằng đang đứng cạnh người cô.



“Năm lá bài mở, ba lượt đặt cược, một kết quả.” Anh nắm vai cô, ép cô nhìn hai mắt của mình, “Trí nhớ, phán đoán, phân tích, vận may, kỹ thuật chơi bài trước sau vẫn chiếu theo số mệnh của cuộc sống, đừng suy nghĩ quá nhiều.”



Cô khẽ cắn chặt răng.



“Còn có, đây là những điều đầu tiên tôi dạy cho em,” anh nói xong, nhẹ nhàng buông cô ra, “Cho nên em hận tôi bao nhiêu thì có xác suất cao bấy nhiêu, sẽ không thua.”



Anh là lợi thế trong tay cô.



Nhưng từ đầu tới cuối không nói đến một câu có liên quan tới an nguy của chính anh.



Carlos nhanh chóng bố trí một bàn đánh bạc trống tại góc trái của sòng bạc, ông ta ngồi ở một đầu.



Trịnh Đình, Trịnh Ẩm và Dell thì ngồi ở ghế dài bên cạnh bàn đánh bạc, thần sắc đều căng thẳng, chung quanh còn có càng nhiều người không biết tình hình cụ thể, thủ hạ của Carlos đứng canh gác ở vòng ngoài.



Doãn Bích Giới bước lên một bậc thang, kéo chiếc ghế dựa cạnh bàn thuộc về mình.



Trước khi ngồi xuống, cô ngoảnh đầu lại.



Lúc này Kha Khinh Đằng vừa mới bước lên bậc thang, sau khi nhìn thấy ánh mắt của cô, anh chậm rãi tiến lên vài bước, đi đến trước mặt cô.



“Kha Khinh Đằng,” họ đứng đối diện nhau, cô nhìn anh, gương mặt không chút thay đổi mà cất lời, “Anh đủ khả năng đặt cược không?”



Anh là người thông minh như vậy.



Hơn nữa, cả đời anh đều đi bên cạnh nguy hiểm, cho nên cô vẫn không thể tin được anh sẽ đem vận mệnh của chính mình giao phó trong lòng bàn tay của bất cứ kẻ nào.



“Em đủ khả năng đặt cược không?” Gương mặt anh hơi hất lên, trả lại câu hỏi cho cô.



“Nếu tôi thua,” cô nói ra những lời này, đôi môi hơi run khó có thể thấy rõ, “Vậy…”



“Được.” Anh không cho cô nói thêm gì nữa, chỉ là giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào mi tâm của cô, “Nhớ rõ, thắng hay thua, chỉ cần là kết quả của em cho tôi.”



Tôi chắc chắn đều có thể nhận đủ.




Ôm hôn càng nồng nhiệt, ánh mắt anh hơi nheo lại, lúc này cả người ngửa về phía sau, cứ như vậy mà ôm cô lăn trên mặt đất.



Dây dưa.



Ngón tay anh lúc này tạm hoãn tìm làn da trong góc áo của cô, thân thể cô run lên, ôm chặt cổ anh, cũng không chịu yếu thế mà cuộn áo sơ mi của anh lên trên.



Có phải chỉ có kháng cự tranh đoạt thân thể hiện tại như vậy mới có thể giúp cô quên đi sự run rẩy trong xương cốt vừa rồi hay không?



“Đừng sợ.”



Anh cúi đầu, từ môi cô dần dần dao động đến xương quai xanh của cô, sức lực hôn cô vừa phải, đồng thời dùng một bàn tay đan vào năm ngón tay của cô, “Tôi ở đây.”



Cô nghe thấy thanh âm trầm thấp của anh ở bên tai, đáy lòng run lên, hốc mắt bắt đầu căng lên.



Có thể lúc ván bài vừa chấm dứt, ngay cả chính cô cũng không nói rõ lúc ấy rốt cuộc cô có cảm giác gì.



Không phải hưng phấn, không phải vui sướng, chỉ có thể cảm giác một loại phóng thích sau áp lực trí mạng, một loại thoải mái thoát thân trong hiểm cảnh.



Mà chỉ có anh biết, đó là sợ hãi.



Là loại sợ hãi ngay cả đau đớn cũng không thể giảm bớt.



Là loại sợ hãi cảm thấy sai một bước, sai một giây, cả thế giới sẽ bị sụp đổ.



Đây là ván bài cô đề ra, đây là thắng thua do cô quyết định, một phút sai lầm, đó là trao đổi anh.



Tiếng hít thở càng thêm dồn dập, lúc này anh đã cởi bỏ quần áo chỉnh tề của cô, tháo móc áo ngực của cô, từ xương quai xanh của cô xuống chút nữa, hôn lên ngực cô.



“Còn nhớ không?”



Hô hấp của anh trên làn da cô, cũng lưu lại một dấu hôn trên bầu ngực của cô, ngón tay uốn éo ở bụng cô, “Chỉ cần ở bên cạnh tôi một ngày, em sẽ luôn được chăm sóc.”



Cô đã có chút động tình, nghe xong lời nói của anh, trong cơ thể không thể khống chế mà có thuỷ triều ấm áp dần trào ra.



Áo sơ mi đen của Kha Khinh Đằng bởi vì dây dưa và cọ sát mà đầy nếp nhăn, anh dứt khoát đưa tay cởi áo rồi ném sang một bên, lật người cô qua, cúi người xuống, bao phủ trên lưng cô, hôn hai bên tai cô.



Cô cắn ngón tay của mình, không cho bản thân phát ra tiếng rên rỉ từ cổ họng vì thân mật với anh.



Đồng tử của anh càng lúc càng tối, lúc này vén đuôi tóc của cô, từ trên cổ cô dần dần hôn đến xương cột sống.



Vòng eo mềm mại mảnh khảnh của cô, cả ánh trăng chiếu lên sống lưng trần trụi của cô.



Dưới ánh trăng có thể nhìn thấy, bên cạnh xương cột sống của cô lại có một vết sẹo rõ rệt.



Dài khoảng 7 đến 8 cm, trên làn da mịn màng, có vẻ càng nhìn thấy mà đau lòng.



“Doãn Bích Giới.”



Anh bình tĩnh chăm chú nhìn vài giây, đột nhiên trong nỗi kinh hãi của cô, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo này.



“Trở về bên cạnh tôi.”