Trời Sinh Một Đôi
Chương 135 : Vô tình gặp
Ngày đăng: 14:03 30/04/20
Edit: Tuyết Y
Beta: Sakura
Chân Diệu vội lấy mạt ngạch ra, giọt máu lăn xuống hoa văn hoa hồng tím và cúc nghìn cánh, thầm vào thành một vết ố mờ.
Lão phu nhân vội quay đầu lại nhìn Chân Diệu một cái, thấy nàng ngẩn cả người, bà đau xót trong lòng.
Nếu Thế tử Trấn Quốc Công thật sự xảy ra chuyện, Tứ nha đầu có thể bị hủy mất.
Nữ nhi không thể so với nam tử, nữ tử chưa xuất giá mà vị hôn phu đã chết, sẽ bị người ta nói khắc phu, tương lai rất khó gả, huống chi thanh danh Tứ nha đầu vốn cũng không được tốt lắm.
Đang yên lành, làm sao lại gặp chuyện này chứ!
Lão phu nhân trợn mắt nhìn Lão Bá gia một cái
Lúc này Lão Bá gia mới phát hiện Chân Diệu đang ngồi yên tĩnh, cũng lộ ra thần sắc ảo não, nhìn về phía Lão phu nhân ra sức bĩu môi: “Ta đến thư phòng nghỉ ngơi.”
Chờ Lão Bá gia đi khỏi, Lão phu nhân đi tới ngồi cạnh Chân Diệu, kéo tay nàng: “Tứ nha đầu, hiện tại đừng suy nghĩ nhiều, nếu Hoàng Thượng phái người đi, rất nhanh sẽ có tin tức thôi.”
Nói tới đây thần sắc kiên định lại, chậm rãi nói: “Bất kể tin tức tốt hay xấu, chúng ta cũng đều phải sống tiếp cho thật tốt.”
Chân Diệu hé ra một nụ cười: “Tổ mẫu, cháu không sao đâu. Ngược lại là ngài đấy, ngài cũng đừng quá lo lắng, trong phủ không thể thiếu ngài được.”
Lão phu nhân gật đầu: “Tứ nha đầu, cháu vào trong Noãn các nằm ngủ đi.”
Chân Diệu rửa mặt xong thì nghỉ ngơi ở Noãn các, nhuyễn tháp trải đệm lông dày, dễ chịu vô cùng, nhưng nàng lại không ngủ được.
Nhị bá xảy ra chuyện, mặc dù nàng cũng cùng lo lắng, nhưng vì gần như không có ấn tượng gì với người này, nên cảm giác này cũng không mãnh liệt.
Giống như nghe nói một người gặp phải bất hạnh, nàng sẽ đồng tình, hy vọng người đó sống tốt, còn nếu nói đau lòng bao nhiêu thì lại không có.
Nhưng hôm nay đột nhiên nghe được tin tức La Thiên Trình gặp chuyện không may, Chân Diệu thừa nhận, trong nháy mắt đó nàng có chút hoảng hốt.
Nghĩ tới mấy ngày trước đây còn gặp mặt, nếu người thích nổi giận, thích sầm mặt kia thực sự cứ thế mà mất đi, Chân Diệu phát hiện, nàng không cao hứng nổi chút nào.
Ít nhất không có cảm giác giải thoát khi thoát khỏi đoạn hôn sự này như nàng từng nghĩ.
Ngay sau khi lật người mấy chục lần, Chân Diệu thừa nhận, nàng còn có chút khó chịu.
Ngồi dậy trong căn phòng ngập bóng đêm, hai tay ôm gối, những nơi mắt có thể nhìn tới được đều bị ánh sáng phản quang từ đống tuyết bên ngoài cửa sổ chiếu mông lung.
Chân Diệu không tự chủ mà nhìn chăm chăm vào phiến cửa sổ nhỏ kia.
Nếu hắn xảy ra chuyện, từ nay về sau sẽ không có người nửa đêm nhảy vào từ cửa sổ, khiến nàng kinh hồn táng đảm nữa rồi?
Chân Diệu xuống giường, mang giày vào, đi tới cạnh cửa sổ, không biết nghĩ như thế nào mà bất giác đẩy cửa sổ ra.
Gió lạnh cuốn bông tuyết thoáng cái thổi vào, thổi người lạnh thấu tim.
Huyện chủ Trọng Hỉ ấn Chân Diệu xuống, thản nhiên nói: “Đánh cờ có thể bình tâm tĩnh khí đấy.”
Chân Diệu bất đắc dĩ, trong lòng hối hận vô số lần.
Chờ khi đánh xong một bàn cờ, cuối cùng Quận chúa Sơ Hà cũng trở lại.
Chân Diệu thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Lúc này ba người mới rời khỏi Đại Phúc Tự.
Lúc lên xe ngựa , Chân Diệu thoáng nhìn thấy một nữ tử cầm tay nải màu chàm đầu đội mũ lạp(*)đi vào trong chùa, không khỏi dừng lại.
(*) mũ lạp: loại mũ rộng vành có màn che mặt thời xưa
Mặc dù nữ tử kia che giấu tướng mạo, nhưng nhìn tương đối quen mắt.
“Chân Tứ, sao thế?” Quận chúa Sơ Hà hỏi.
Chân Diệu lắc đầu, lên xe ngựa: “Không có gì, đi thôi.”
Nhưng trong lòng càng nghi ngờ.
Bóng dáng nữ tử kia sao nhìn lại giống Tam biểu tỷ vậy?
Tỷ ấy ăn mặc như vậy đến Đại Phúc Tự làm gì?
Ôm nghi vấn trong lòng trở về Phủ Kiến An Bá, Chân Diệu không nán lại lâu ở Ninh Thọ Đường, trực tiếp trở về Trầm Hương Uyển.
“Tứ biểu muội, sao lại ngồi ở đây vậy?”
Ôn Nhã Kỳ ngồi ở cửa ra vào bị dọa nhảy dựng lên, có chút bối rối nói: “Muội, muội ngồi xem tuyết.”
“Tam biểu tỷ đâu?”
Vẻ mặt Ôn Nhã Kỳ có chút bối rối, ra vẻ trấn định nói: “Tam tỷ đang ngủ ạ.”
“À.” Chân Diệu gật đầu, không hỏi nhiều hơn nữa, cười nói, “Chúng ta cùng nhau ngắm tuyết đi, hai hôm nay trong lòng đang buồn bực quá.”
Nghe Chân Diệu nói như vậy, Ôn Nhã Kỳ không tiện cự tuyệt nữa, miễn cưỡng gật đầu.
Trong mắt thỉnh thoảng lại hiện lên sự lo âu.
Tam tỷ đừng về lúc này nha!
Chỉ tiếc trời không toại lòng người, ngồi một lát, chỉ thấy Ôn Nhã Hàm từ bên ngoài đi vào, trừ trên đầu không có mũ lạp, thì ăn mặc giống hệt nữ tử Chân Diệu gặp phải ở Đại Phúc Tự.