Trời Sinh Một Đôi

Chương 153 : Chó ngáp phải ruồi

Ngày đăng: 14:03 30/04/20


Edit: Hằng Nguyễn

Beta: Sakura



La Thiên Trình dừng lại hồi lâu rồi nói: “Thật có lỗi.”



Chân Diệu mắc cỡ cười, cúi đầu không nói gì.



Nói thật thì nàng cũng cảm thấy có lỗi, nhưng hết lần này tới lần khác không khống chế được nổi chính mình.



Nàng thầm nghĩ quả nhiên là mình đã đề cao năng lực thích ứng của bản thân rồi.



Thấy nàng không được tự nhiên, La Thiên Trình xuống giường, chỉnh lại y phục một tý rồi nói: “Ta đi trước thu xếp một lát, nàng cũng rửa mặt đi nha, đợi ăn sáng xong chúng ta cùng đi làm lễ gặp mặt.”



Thấy La Thiên Trình đi ra ngoài, Chân Diệu gọi người hầu vào phục vụ nàng rửa mặt.



A Loan cầm hai bộ quần áo đi tới, một bộ là áo hoa bối tử màu đỏ thêu hoa mẫu đơn màu vàng, kết hợp với chiếc váy lụa màu hồng, một bộ là áo dài màu trắng nhạt thêu hoa đào dọc vạt áo dài, kết hợp với chiếc váy dài màu hồng nhạt.



“Cô nương, hôm nay người mặc bộ nào ạ?”



Chân Diệu nhìn qua gương Lăng Hoa.



Có lẽ là do hôm qua mới còn mệt, thần sắc cũng không được tốt, liền chỉ bộ đồ màu trắng nhạt thêu hoa đào dọc vạt áo kia nói: ” Bộ này đi.”



A Loan và Bách Linh hầu hạ Chân Diệu mặc quần áo, Dạ Oanh cũng giúp Chân Diệu vấn lại tóc.



Tước nhi mở hộp trang sức ra, Dạ Oanh suy nghĩ một lát, lấy được cây trâm cài tóc nạm vàng khảm trân châu cài lên tóc Chân Diệu, sau đó quan sát một lát, hay là lấy trang sức khác, thế là Dạ Oanh lấy chiếc trâm hoa ở bên trong chiếc hộp từng được Triệu hoàng hậu ban thưởnglấy Triệu hoàng hậu đã từng phần thưởng cái hộp kia trâm hoa có đính kèm mấy đóa hoa đào nhỏ hồng nhạt ở bên trong chọn lấy mấy đóa nho nhỏ hồng nhạt cài vào xung quanh búi tóc của Chân Diệu, đến lúc này mới dừng tay.



“Cô nương, người thật đẹp!” Tước nhi cười hì hì vỗ tay.



Tử Tô và Bạch Thược cùng đi đến.



Tử Tô liếc nhìn bọn nha hoàn trong phòng nói: “Từ hôm nay trở đi, cô nương này không thể gọi như vậy được, phải gọi là phu nhân Thế tử hoặc là Đại nãi nãi.”



“Biết rồi ạ!” Mấy nha hoàn nhanh chóng đáp lời.



Mặt của Bạch Thược đã từng bị tổn thương, dưỡng hơn phân nửa năm, trên mặt dấu vết đã mờ đi rất nhiều, nhưng vẫn chưa hết, từ hôm qua đến giờ cũng không thấy lộ diện, tránh khỏi cho Chân Diệu mất mặt.



Hôm nay theo phong tục, bọn nha hoàn cầm không ít đồ đạc tới, nói: “Đại nãi nãi, lễ vật đều chuẩn bị ổn thỏa hết cả rồi.”



Chân Diệu nghe thấy cách gọi “Đại nãi nãi” có chút không được tự nhiên. Nhưng lại biết việc thay đổi cách xưng hô là phải, lập tức bình tĩnh nói: “Đi ra ngoài kiểm tra lại một lần, đừng bỏ bớt thứ gì cả.”



“Đại nãi nãi yên tâm.”



Lúc này một nha hoàn mặc quần áo màu xanh lá đứng tại bên ngoài cửa, giọng nói dứt khoát: “Đại nãi nãi. Đồ ăn đến rồi, nô tỳ mang đến cho người ạ?”



Chân Diệu gật gật đầu.


Nghe Chân Diệu giải thích xong, La Thiên Trình không nói gì nữa, chỉ là nhớ tới chuyện này, sắc mặt có chút xấu hổ, dáng vẻ có chút khó có thể mở miệng.



“Thế tử, làm sao vậy?”



Cùng nhau ăn sáng, Chân Diệu đột nhiên cảm giác được vị này khẩu vị vô cùng lớn, mức độ thân thiết cũng tăng lên.



Người tham ăn thì tâm nhãn sẽ không quá nhiều àh.



Tâm nhãn ít thì không âm người, nàng  không cần lúc nào cũng phải lo âu.



Nếu La Thiên Trình biết được cách nghĩ của Chân Diệu, nói không chừng lại muốn ói máu mất.



Ăn nhiều như vậy hoàn toàn là do sức lực của hắn ta quá lớn, hơn nữa ngày ngày luyện công, nên phải ăn lượng thịt lớn mới có thể đáp ứng được, cái này và tâm tư hoàn toàn không liên quan đến nhau được chứ!



May mà La Thiên Trình không biết, do dự một chút nói: “Chuyện kia, ta sẽ thưa với tổ mẫu, quỷ thủy của nàng chưa tới.”



“Ah?” Chân Diệu sửng sốt.



La Thiên Trình nhíu mày: “Bằng không thì nàng  giải thích thế nào chuyện chiếc khăn trắng kia?”



Chân Diệu ngơ ngác khoa tay múa chân thoáng hồi: “Lấy từ ngón tay chích ra không được sao? Nếu ngươi sợ đau thì dùng của ta cũng được!”



Đây đều là cái gì và cái gì!



La Thiên Trình tự nói với bản thân phải trấn tĩnh lại, hít thở sâu, bình tĩnh trở lại rồi mới nói: ” Nàng tưởng rằng trên khăn chỉ cần có dính máu là được sao?”



Nàng hoàn toàn phải coi người từng trải thành kẻ ngốc chắc!



“Bằng không thì làm sao?” Chân Diệu càng cảm thấy hoài nghi.



Rất nhiều sách chẳng phải cũng đều ghi như vậy sao?



Thấy dáng vẻ ngu ngơ của nàng, La Thiên Trình vừa bực mình vừa buồn cười: “Tóm lại, về sau nàng sẽ hiểu thôi, chỉ là mang cái khăn dính máu kiểu này không lừa nổi người đâu.”



La Thiên Trình nói đến đây cũng mặt đỏ tía tai, nhưng lại không thể không nói tiếp: “Nhớ rõ nếu tổ mẫu hỏi, đừng nói gì dại dột, nhất định phải nói là nàng chưa có quỳ thủy .”



Gia đình chú ý đến cổ lễ thường không viên phòng với nữ tử chưa có quỳ thủy.



Vì đó là bé gái chưa trưởng thành.



Chân Diệu nháy mắt mấy cái, có chút xấu hổ mà nói: “Thế tử, ta, ta  vốn dĩ chưa có quỳ thủy…”



Lần này đến phiên La Thiên Trình trợn tròn mắt.