Trời Sinh Một Đôi
Chương 155 : Đám người thông phòng
Ngày đăng: 14:03 30/04/20
Edit: Hằng Nguyễn
Beta: Sakura
La Nhị lão gia cũng có chuẩn bị hồng bao, Chân Diệu không khách sáo nhận lấy, sau đó có chút không xác định liếc nhìn Điền thị một cái.
Ách, ngồi kế La Nhị lão gia, không sai là Nhị phu nhân.
“Nhị thẩm, mời uống trà.” Chân Diệu nhìn thật kĩ Điền thị, sợ lần sau trên đường gặp phải lại không nhận ra.
Điền thị bị ánh mắt chân thành tha thiết của Chân Diệu làm thoáng lung lay trong chốc lát, ngẩn người mới nhận lấy trà nhấp một ngụm, sau đó đem lễ gặp mặt tới.
Điền thị đối với La ThiênTrình trước giờ luôn cho thấy là người mẹ hiền hậu, đối với con dâu thì đương nhiên quà gặp mặt không thể mỏng rồi.
Chân Diệu nhìn thấy chiếc trâm cài tóc bằng ngọc ngậm trân châu rất tinh xảo, nàng cảm thấy vị Nhị thẩm này là người không tầm thường, nàng lập tức lại liếc nhìn qua, để tránh về sau phải hổ thẹn vì nhận lầm người.
Điền thị bị nhìn trộm, trong lòng nảy sinh mối ngờ vực.
Chẳng lẽ chính mình để lộ ra chỗ nào sơ hở, đã bị nha đầu này nhìn ra chăng?
Không thể ah, đây mới là lần thứ hai nha đầu này nhìn thấy bà mà.
Không để ý tới tâm trạng thấp thỏm không yên của Điền thị, Chân Diệu lại đi về hướng La Tam lão gia.
La Tam lão gia cũng chỉ chừng ba mươi tuổi, đầu đội khăn vấn, người mặc áo dài thêu vân trúc, lộ ra vẻ nho nhã phong lưu.
Thấy Chân Diệu tới liền để lộ ra nụ cười thản nhiên, cầm quà gặp mặt đưa tới, sau đó đột nhiên mở miệng nói: “Cháu dâu, lần sau ta vẽ cháu nhé được không?”
Chân Diệu trợn tròn mắt.
Cái này thật không phải là muốn đùa giỡn nàng đấy chứ ? Đúng lúc kính trà nữa chứ?
Lão phu nhân mặt tối sầm, muốn cầm chiếc nệm trong tay mà ném vào mặt đứa con thứ ba này.
Tiểu tử này, lại hồ đồ rồi.
Từ nhỏ nó đã không thích đọc bát cổ, không thích luyện võ, chỉ yêu cầm kỳ thư họa mà thôi, càng lớn càng si mê, có đôi khi vì họa tảng đá mà có thể ngốc nghếch ở trên núi một tháng.
Gần đây lại say mê họa cái gì mà mỹ nhân đồ, đã chạy thiên nam hải bắc một năm rồi, có một hồi nghe nói là bị một cô gái hiểu lầm thành dê xồm, đánh đến nỗi ngay cả người làm mẹ như bà cũng không nhận ra được.
Rõ ràng là người đã 30 tuổi rồi mà vẫn để cho bà hết sức khổ tâm.
Bây giờ lại bắt đầu đầu óc thất thường, thật là khiến cho người khác phát điên, rốt cục bà đã gây nên tội ác gì thế không biết!
“Lão Tam. Con còn nói năng hồ đồ rồi, cũng đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài nữa.”
Tam lão gia hiển nhiên rất sợ điểm này, không quên liếc nhìn Chân Diệu một cái, ủ rũ ngồi ở đó không nói lời nào.
“Thế tử, Đại nãi nãi, mấy vị thông phòng muốn vào bái kiến, người xem có cho họ vào không?”
Chân Diệu khó hiểu nhìn về phía La Thiên Trình.
La Thiên Trình lại ngồi xuống, thản nhiên nói: “Cho bọn họ vào đi.”
Bà quản gia lĩnh mệnh đi ra ngoài, không bao lâu bốn cô gái trẻ tuổi nối đuôi nhau mà vào. Đứng thành một hàng dịu dàng thi lễ: “Nô tỳ bái kiến Thế tử, bái kiến Đại nãi nãi.”
Con mắt Chân Diệu sáng ngời.
Đều là mỹ nhân ah, hoàn mập yến gầy, xem ra ở phủ Quốc Công tiêu chuẩn về nha hoàn rất cao, bốn cô gái này so với A Loan mặc dù còn hơi kém, lại không kém Bách Linh.
La Thiên Trình vốn có chút lúng túng,nhưngthấy được vẻ mặt hưng phấn của Chân Diệu, trong lòng ngược lại có vài phần khó chịu, mở miệng nói: “Bốn người này lúc trước trong phòng hầu hạ ta, về sau làm cái gì, nàng sắp xếp đi nha.”
Nha đầu thông phòng không phải thê thiếp, như thường lệ vẫn phải làm việc.
Chân Diệu vừa mới bắt đầu không có kịp phản ứng, phát hiện bốn người nha hoàn kia ánh mắt như nước trong veo nhìn La Thiên Trình,ánh mắt kia như keo như sơn, mới bừng tỉnh đại ngộ.
Ta tháo, đây không phải là đám thông phòng này tới đây hay sao!
Bốn người, có thể gom góp thành một bàn chơi mạt chược rồi.
Để cho nàng sắp xếp?
Là sắp đặt người thị tẩm mỗi ngày sao?
Mặc dù Chân Diệu nhất thời không thích ứng được với chuyện thê thiếp này, cuộc sống gia đình thật là nhiều màu nhiều sắc , cũng hiểu được sớm muộn là vợ chồng phải sinh con đẻ cái, hơn nữa hắn ta là con trai trưởng thì càng cần thiết, nhưng nàng không thể sinh.
Nghĩ thông suốt điểm ấy, liền tiến tới đứng tại bên trái một người thông phòng hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Nô tỳ tên là Viễn Sơn.” Nha hoàn Viễn Sơn này có cặp lông mày rất đẹp, dáng người mềm mại, là mỹ nhân tựa như liễu đung đưa trước gió.
“Ách, tên rất hay, người cũng đẹp. Đúng rồi, chu kì kinh nguyệt của ngươi là ngày nào?” Chân Diệu dùng câu “Ngươi hôm nay ăn chưa?” câu hỏi loại này tùy ý ngữ khí.
“Ách?” Viễn Sơn sửng sốt, đỏ mặt khó xử nhìn về phía La Thiên Trình.
La Thiên Trình càng khó xử.
Vì sao nàng ta nghĩ như vậy?
Rốt cuộc là hắn đã nói sai cái gì, hay là đối phương đã hiểu lầm cái gì?
Ách, hoặc là hắn đã hiểu lầm cái gì?