Trời Sinh Một Đôi

Chương 164 : Tiểu sao (kiểu như phao ý)

Ngày đăng: 14:03 30/04/20


Nhìn quyển sách dầy cộp, Bách Linh tức giận không chịu nổi: “Đại nãi nãi, nô tỳ rốt cuộc đã nhìn ra, Nhị phu nhân rõ là làm khó ngài mà, chẳng phải vẫn nói Nhị phu nhân đối với Thế tử còn tốt hơn con ruột sao, xem ra đều là nói lung tung thôi.”



Tử Tô lườm Bách Linh, khuyên Chân Diệu: “Đại nãi nãi hãy bình tĩnh, chuyện quản gia dính dáng đến lợi ích của rất nhiều người, cũng không nhất định là ý của Nhị phu nhân.”



Cô nương không có tâm tư, sợ không giấu được chuyện, nếu nhận định Nhị phu nhân không có lòng tốt, nói không chừng sẽ để lộ.



Nhị phu nhân mặc dù không phải mẹ chồng nhưng cũng là trưởng bối, còn quản gia mười năm rồi, đắc tội bà ta thiết nghĩ cô nương sẽ không qua dễ dàng.



Chân Diệu nghe hai người nói nhưng không lên tiếng chậm rãi nhìn danh sách.



Trong sách ghi đầy đủ tất cả tính dánh, tuổi, cuộc đời hạ nhân.



Sách dầy như vậy muốn tìm thông tin các quản sự cũng mất không ít công sức.



A Loan thấy thế lại đốt hai ngọn đèn, bên trong nhất thời sáng hơn nhiều.



Chân Diệu đang cầm danh sách đi đến bàn ngồi xuống: “A Loan, đem đại loa của ta đến đây (bút kẻ mày), Tử Tô, gọi Tước Nhi đến đây.”



A Loan là một người trầm tĩnh thỏa đáng, nghe Chân Diệu nói vậy không chút chần chờ mở tráp trang điểm lấy đại loa, Tử Tô cũng trầm ổn, ra ngoài gọi Tước Nhi vào.



“Đại nãi nãi, ngài gọi nô tỳ?” Tước Nhi khẽ đi tới hành lễ.



Chân Diệu đặt danh sách sang một bên: “Tước Nhi, ta nhớ thời gian trước ngươi có làm cầu lông ngỗng, bây giờ còn dư không?”



“Có ạ.” Tước Nhi liên tục gật đầu.



“Mang đến cho ta.” Chân Diệu phân phó xong liền cầm danh sách lên xem.



Không lâu sau, lông ngỗng và đại loa được mang tới.



Chân Diệu lấy một xấp giấy, dùng lông ngỗng chấm vào đại loa, một bên nhìn danh sách, một bên viết lên xấp giấy.



Mấy nha hoàn nhìn vậy âm thầm lấy làm kỳ lạ.



Tước Nhi không nhịn được hỏi: “Đại nãi nãi, ngài sao lại dùng lông ngỗng viết chữ?”



Tâm tình Chân Diệu không tệ, nhếch môi: “Như vậy chữ sẽ nhỏ hơn. Ách, hôm nay là A Loan trực đêm đi. Các ngươi đều đi nghỉ đi, A Loan lưu lại là được.”



Mấy nha hoàn nhìn nhau.



Cô nương làm sao vậy, bị làm khó mà thoạt nhìn tâm tình cũng không tệ.



Lẽ nào cô nương trời sinh có tài đọc sách?



Tâm tình kính nể tự nhiên nảy sinh, mấy nha hoàn dưới sự hướng dẫn của Tử Tô yên lặng lui xuống.



Chân Diệu cúi đầu múa bút thành văn, khóe miệng không nhịn được cong cong.



Loại cảm giác thân thiết trước thi mới ôm chân phật này là sao a?
“Được.” Chân Diệu thống khoái đáp ứng, đứng lên muốn tắt đèn lại bị La Thiên Trình đè lại.



Chân Diệu không hiểu nhìn hắn.



La Thiên Trình không nói, ngón tay vung lên, kình phong vừa ra ngọn nến đã phụt một cái tắt đi.



Một lúc sau trong bóng tối vang lên âm thanh khiếp sợ cùng hưng phấn: “Thế tử, ngài biết nhất dương chỉ?”



“Nhất dương chỉ gì?”



“Đó là có thể dùng nội lực phát ra từ ngón tay, sau đó dùng ngón tay đánh các chỗ.”



Lần trước ở hoàng cung, không phải Lục hoàng tư nói bay lên, đạp nước gì đó là không tồn tại sao, thì ra là Lục hoàng tử học nghệ không tinh a.



Một lúc lâu sau vang lên giọng La Thiên Trình: “Nàng xem thoại bản cho nhiều vào, trong tay ta có một hạt châu.”



Chân Diệu không lên tiếng.



Ngày mai nàng còn phải dậy sớm một chút, ôn lại một lần.



Không lâu sau vang lên tiếng hít thở đều đều, La Thiên Trình mở mắt, đánh giá ngón tay mình.



Nhất dương chỉ?



Nội lực còn có thể đưa đến ngón tay rồi phát ra từ đó sao?



Nhịn không được vận nội lực ép tới ngón tay, một trận khí huyết cuồn cuộn.



La Thiên Trình xanh cả mặt.



Thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, đầu hắn có phải bị rút gân không mà lại nghe nàng nói lung tung!



Liếc mắt nhìn người đang ngủ say, phẫn nộ đi ngủ.



Hôm sau, Chân Diệu nhìn gương trang điểm mà giật mình.



“Đại nãi nãi, nô tỳ dùng trứng gà lăn cho ngài, vành mắt này bị nặng quá.” Dạ Oanh chải đầu có chút lo lắng.



“Không cần.” Chân Diệu cự tuyệt, nhìn cặp mắt thâm thì.



Có quầng mắt này càng tốt, tổ mẫu thấy liền biết đêm qua mình có bao nhiêu chăm chỉ, như vậy nếu phạm sai lầm gì ít nhất còn chứng minh thái độ nghiêm túc.



Lúc đến Di An đường thỉnh an, lão phu nhân quả nhiên ân cần hỏi, nghe Chân Diệu nói xem sách quá muộn liền căn dặn nàng không nên quá mệt mỏi, chuyện quản gia cứ chậm rãi học là được.



Đại cô nương La Tri Nhã cười hì hì nói: “Đại tẩu, muội từng nghe mẫu thân nói quản sự nội ngoại cộng lại chỉ hơn ba mươi người,sao lại xem lâu như vậy?”



Chân Diệu bình tĩnh, chậm rãi rút một quyển sách dầy cộp từ trong tay áo ra: “Thì ra có hơn ba mươi người, ta nhớ chỉ có 29, xem ra là giảm đi rồi.”