Trời Sinh Một Đôi

Chương 197 : Đậu hũ thối

Ngày đăng: 14:04 30/04/20


Edit: Tiểu Mặc Mặc

Beta: Sakura



“Chân Tứ ——” trong đám người, lộ ra một gương mặt tươi đẹp.



Quận chúa Sơ Hà ngoắc ngoắc Chân Diệu, nhảy xuống xe ngựa đi tới, bất mãn mà nói: “Ta muốn ngươi ngồi một chiếc xe ngựa với ta thì ngươi không chịu, đi thôi, đi chỗ ta ngồi một chút.”



Chân Diệu bị Quận chúa Sơ Hà lôi kéo đi.



La Thiên Trình xuống ngựa, bước nhanh đi tới, dặn dò: “Chân Tứ, đừng đi loạn.”



Mặc dù chuyện kia không phải lập tức phát sinh, nhưng mà ai biết có thể có biến hóa hay không.



Quận chúa Sơ Hà lườm hắn một cái: “Yên tâm, ta sẽ không ăn người đâu.”



Nói xong lôi kéo Chân Diệu mà đi.



Hiện tại Quận chúa Sơ Hà xuất hành theo quy cách công chúa, trong thời gian ngắn như vậy, trên mặt đất đã trải thảm màu đỏ tươi, vây quanh lều vải nhiều màu, một cung nga quỳ gối pha trà.



Quận chúa Sơ Hà nâng cằm: “Ngươi đi ra ngoài trước đi.”



“Vâng.” Cung nga kia châm trà lên, khom người lui ra ngoài.



Quận chúa Sơ Hà bưng trà, nhấp một miếng, tiện tay thả xuống bàn trà, thở dài: “Cái đồ bỏ công chúa này, thật sự là không thú vị!”



Chân Diệu cười tủm tỉm dùng trà.



“Còn cười, còn cười!” Quận chúa Sơ Hà duỗi ra ngón tay trắng nõn, đâm đôi má mập như trẻ con của Chân Diệu, “Nhanh nói một chút cho ta, cái gì gì Đại vương tử, rốt cuộc như thế nào?”



“Cái gì Đại vương tử?” Chân Diệu né tránh ma trảo, ra vẻ khó hiểu.



“Ngươi ít giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, ngươi dám nói, chuyện Nhị vương tử cứu mỹ nhân truyền đến bay lả tả bên ngoài, người đó không phải ngươi?”



“Là ta.” Chân Diệu thừa nhận, “Nhưng người khác lại không nói như vậy, ngươi ngược lại là xác định?”



Quận chúa Sơ Hà cười đắc ý: “Nhị vương tử sẽ vừa gặp đã yêu La Tri Nhã? Một gương mặt giả hắn cũng có thể nhìn ra đẹp sao? Trừ phi đầu bị con ngựa thất kinh nhà ngươi đá đến ngớ ngẩn rồi.”



Chân Diệu yên lặng thắp một ngọn nến vì Nhị vương tử và La Tri Nhã.



“Không nói đến người khác rồi. Cái đại vương tử kia, rốt cuộc lớn lên như thế nào?” Quận chúa Sơ Hà nói đến tùy ý, nhưng khẩn trương nơi đáy mắt vẫn rõ ràng.



Chân Diệu nghĩ nghĩ: “Tướng mạo giống Nhị vương tử, rất cao lớn đấy.”



Cao lớn?



Đúng rồi, mọi người Man Vĩ là lưng hùm vai gấu, bàn tay như quạt hương bồ.



Sắc mặt quận chúa Sơ Hà biến hóa: “Còn gì nữa không?”



“Còn có ——” Chân Diệu nghĩ kỹ, “Uy mãnh.”




La Thiên Trình một đao mắt bay qua, hạ thấp giọng nói: “Sao nào, không cho phép ta ăn, còn giữ lại cho người khác?”



Chân Diệu không nghe ra chua xót trong lời nói, gắp một khối đậu hủ chấm trong đĩa tương ngọt, đưa tới: “Cái này chấm tương ăn rất ngon.”



La Thiên Trình ăn, quả nhiên hương vị so với trước tốt hơn chút ít, sau đó ánh mắt chuyển tới bên tương ớt: “Sao nàng cho Lục hoàng tử tương ớt, ta lại là tương ngọt?”



“Ah, trước kia Lục hoàng tử nói, chàng không thể ăn cay.”



Thật sự là đủ rồi, nữ nhân ngu xuẩn này!



Người nào đó tức giận ném chiếc đũa.



Cảm thấy không ăn đủ, lại hậm hực cầm lên tiếp tục ăn.



Bỗng nhiên nghĩ đến, Chân Tứ ba ngày hai đầu đưa đồ ăn, xác thực không có một lần mang đồ cay, không biết sao, cảm thấy cái tương ngọt kia càng ngọt rồi.



Nội thị vừa mới rời đi vội vã đi tới: “La thế tử, phu nhân Thế tử, cái kia, Quý Phi nương nương nói, ngài ấy cũng muốn một phần!”



Cái gì!



Tất cả mọi người không hẹn mà cùng ngửi ngửi.



Đúng vậy ah, vẫn thúi như vậy!



Chân Diệu cúi đầu, nhìn nhìn mấy khối đậu hũ thối lẻ tẻ trong đĩa, cười nói: “Đã hết rồi.”



“Đã hết rồi?” Sắc mặt nội thị phát khổ, còn thiếu chút quỳ xuống cho Chân Diệu, ” Phu nhân Thế tử, cái này thực không thể không có ah.”



Chân Diệu thu lại vui vẻ: “Cái này thật không có rồi.”



Nội thị tội nghiệp đứng ở đó, không biết nói cái gì cho phải.



Tuy yêu cầu của Quý phi, nhưng người ta đường đường phu nhân Thế tử Trấn Quốc Công, cũng không phải đầu bếp, không thể bắt buộc người ta nấu cơm.



Thấy lúc này tùy tùng chết sống không đi, Chân Diệu chỉ chỉ bánh ngọt chiên đang còn nóng: “Cái này có, có muốn không?”



Nội thị do dự một chút, thấy Chân Diệu không có ý khuyên nữa, vội vàng gật đầu: “Muốn, muốn.”



Bưng bốn khối bánh ngọt chiên hình dáng hoa mai vội vàng đi.



Không ít người là thần sắc xem kịch vui.



Những quý nhân nương nương kia, đều là nói một không hai đấy, lúc này tùy tùng bưng những vật khác trở về, đoán chừng tránh không được một trận quở trách.



Không bao lâu, nội thị lại trở về.



Bởi vì chạy tới chạy lui vài chuyến, trên trán tất cả đều là đổ mồ hôi, cũng bất chấp lau, mặt mũi tràn đầy tươi cười nói: ” Phu nhân Thế tử, bánh ngọt vừa rồi, Hoàng Thượng nói thêm một phần.”



Mọi người. . .