Trời Sinh Một Đôi
Chương 204 : Phong khởi vân dũng
Ngày đăng: 14:04 30/04/20
Bát rơi xuống đất, người cũng nhũn như bùn ngã xuống đất, vậy mà bát không có vỡ lăn đến dưới chân La Thiên Trình, quay vài vòng mới dừng lại hẳn.
Trong bát còn hai quả trứng gà vì vậy trên bát dính đầy lòng trứng nhầy nhụa.
La Thiên Trình không ghét bỏ, khom lưng nhặt lên, tươi cười đưa qua: “Đại nương, cẩn thận.”
Mặt trời đã lặn, thu sương còn chưa hết, lá cây leo trên tường đã vàng phân nửa, bươm bướm vẫn bay quanh.
Dung nhan tuấn tú của nam tử như ánh trăng sáng chồng lên người trong ký ức.
Phụ nhân thất thần trong chốc lát, mới nhận bát đáp lại một câu: “Hai vị nghỉ một lát.” rồi vội vã đi vào bếp.
“Phản ứng của Đại nương có chút kỳ quái.” Hai ngày nay Chân Diệu vẫn luôn căng thẳng, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, sớm đã có chút không chịu nổi, ngáp nói.
“Đại khái là bị dung mạo của nàng chấn kinh rồi.” La Thiên Trình thu hồi ánh mắt, nhìn xa xôi.
Nhà này chọn xây dựa vào núi, địa thế rất cao, có thể nhìn thấy cả làng không sót cái gì.
Bốn phía là đồi núi kéo dài, xung quanh có lẽ khoảng mười nông trại, đường đi quanh co, làm xong việc nông từng tốp người đi về, khói bếp lượn lờ bay lên nối liền với mây trên núi.
Đây là một thôn nhỏ bị ngăn cách, chỉ sợ là địa phương huyện chí (ghi chép của huyện) cũng không ghi lại.
La Thiên Trình nhếch miệng, như thế lại càng thú vị.
Chân Diệu mờ mịt, nói thầm: “Gương mặt xinh đẹp của ta lúc nào lại dọa người như vậy?”
La Thiên Trình muốn cười, chợt nghe nàng nói: “Đúng rồi, nếu là vì gương mặt xinh đẹp thì phải là của chàng mới đúng.”
Lộn xộn cái gì vậy?
La Thiên Trình vừa định bật cười thì thấy nàng gật gù như gà mổ thóc, ngồi ngủ.
La Thiên Trình bất đắc dĩ, lại có chút đau lòng.
Nữ quyến nhà người khác được sống trong xa hoa, đừng nói đụng đâu, ăn cũng phải là cao lương mĩ vị, sợ rằng bị thương một tí là không chịu nổi, nhưng nàng thì ngược lại, không nói tiếng nào cõng hắn, không oán giận, không tranh công, dường như vốn phải vậy.
Đôi mắt La Thiên Trình như được gột rửa tràn đầy ánh sáng, lưu luyến ôn nhu rơi vào gương mặt trắng noãn.
Nói cho cùng là hắn vô năng, hại nàng không may như vậy.
Chỉ sợ trong thâm tâm hắn vĩnh viễn không ngờ rằng trong lúc tuyệt cảnh lại được một nữ tử cõng, cứ như vậy từng bước, từng bước xông ra một con đường.
Thật sự là chuyện gì dính đến thiên gia đều khó nói rõ.
Nhưng có thể khẳng định một điểm, cho dù vốn chuyện này không liên quan đến nhị thúc thì tới giờ hắn cũng không có khả năng thuận lợi về kinh.
Cơ hội này quá khó có được không phải sao?
Khóe miệng La Thiên Trình khẽ câu một nụ cười lạnh.
Để bớt chuyện, hai người không ra ngoài mà chỉ đưa tiền cho phụ nhân đi mua thuốc trị thương về.
Tiểu ca gọi là A Hổ, kế thừa bản lĩnh của phụ thân, cũng là một tiểu thợ săn, thường lên núi săn thú, bị thương là chuyện khó tránh, phụ nhân thỉnh thoảng đi mua thuốc trị thương ngược lại cũng không bắt mắt.
Thương thế kia phải dưỡng hơn nửa tháng.
Kinh thành sớm loạn thành một mảnh.
Chiêu Phong đế cực kỳ tức giận, mũi tên bắn lén ông thấy, tuyệt đối là hướng về phía quận chúa Sơ Hà.
Lệ vương rục rịch, loạn Tĩnh Bắc là chuyện sớm muộn, mà Man Di tiếp giáp với Tĩnh Bắc, hắn sao cam tâm để Quận chúa Sơ Hà thuận lợi hòa thân đây.
Chân Tứ cứu quận chúa Sơ Hà không thể nghi ngờ đã lập được công lớn, càng chưa nói La Thiên Trình có công cứu giá.
Trong lòng Chiêu Phong Đế, sớm coi La Thiên Trình là cận thần, là người cần bồi dưỡng thật tốt, lưu lại cho hoàng đế kế nhiệm.
Hai người họ xảy ra chuyện sẽ vừa mất mặt vừa thương tâm.
Người cứu viện đã được phái đi.
Toàn bộ Bắc Hà đột nhiên náo nhiệt.
Phủ Trấn Quốc Công lại có chút thê lãnh (thê lương, lạnh lẽo), lão phu nhân cố gắng chống đỡ bệnh tật, đọc từng chữ, từng chữ tin tức truyền đến từ Bắc Hà.
Điền thị bối rối đi đi lại lại.
Tống thị không đợi bà ta nói đã nghênh tiếp: “Nhị tẩu có chuyện gì cứ nói.”
Lão phu nhân không chịu nổi kích thích đột ngột.
Điền thị lại không để ý đến Tống thị, đỏ mắt nói: “Lão phu nhân, vừa nhận được tin nói, nói đã tìm được di thể của Đại Lang.”