Trời Sinh Một Đôi

Chương 22 : Sát ý

Ngày đăng: 14:01 30/04/20


Chân Diệu cũng không để ý, đẩy mạnh thêm lần nữa, lần này cửa mới được mở ra.



Gió mang theo hơi ấm thổi vào, làm cho tóc vào áo choàng tuỳ ý bay nhẹ, còn làm cho gò má nàng hơi ngưa ngứa.



Bầu trời ngày hè đặc biệt cao xa, màn đêm giống như tấm nhung thiên nga có màu xanh đen loại tốt nhất, khoác lên thương khung từng tấc từng tấc một, trên đó có vô số chấm nhỏ loé sáng nhàn nhạt tô điểm vẻ đẹp của nó.



Mặc dù vẫn còn nóng như hun người nhưng Chân Diệu lại phun ra ngụm trọc khí, tựa người vào cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm đến xuất thần.



Mặt nàng được ánh sáng nhỏ vụn của sao đêm chiếu xuống nhìn qua có chút trong suốt, trong suốt giống như mỹ ngọc tốt nhất.



Người ẩn từ một nơi bí mật gần đó mấp máy môi, nhìn chằm chằm vào hình bóng xinh đẹp vẫn không nhúc nhích kia, trong mắt là vẻ vô cùng nhẹ nhàng còn xen lẫn vẻ u ám không rõ.



Trải qua thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi người trong chỗ tối cho rằng bóng hình xinh đẹp kia đã ngủ rồi, chợt thấy nàng đứng thẳng dậy, cũng không đóng cửa sổ mà quay lại phòng.



La Thiên Trình khẽ thở nhẹ ra một hơi, thu hồi thần sắc không kiên nhẫn, nhẹ chân nhẹ tay đi tới.



Đến trước cửa sổ vừa định thăm dò, chợt thấy nàng lại quay trở lại, trong tay nhiều thêm một cái lồng sắt .



La Thiên Trình nhanh chóng dời chân, dán chặt thân người đứng thẳng áp vách tường.



Hai người, một trong phòng một ngoài phòng, chỉ cách một vách tường, thậm chí hắn có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của đối phương.



“Xin chào.” Giọng nói trong veo truyền đến, sắc mặt La Thiên Trình khẽ biến, cho rằng mình đã bị phát hiện rồi.



“Xin chào.”



Lại là một tiếng, La Thiên Trình điều chỉnh tinh thần nhìn lại, mới phát hiện Chân Diệu đang nói chuyện với con chim sáo trong lồng.



“Cẩm Ngôn, hoá ra ngươi không biết nói chuyện.” trong giọng nói của Chân Diệu thật sự không có bao nhiêu thất vọng, giơ tay đem lồng chim treo phía trước cửa sổ.



Vì vậy, đôi mắt nhỏ của con sáo, chính là hướng thẳng về phía La Thiên Trình đấy.



Một người một chim đối mặt, khoé miệng La Thiên Trình khẽ co rút.



Đây rốt cuộc là tình huống kiểu gì, nữ nhân chết tiệt kia, cũng giống như đa số các nữ tử khác đa sầu đa cảm nửa đêm đứng ngắm trăng ngắm sao cũng thôi đi, vì cái gì đang êm đẹp nàng lại đem đến một con chim nhỏ!



May mắn, đây chỉ là một con sáo không biết nói chuyện.
Có lẽ, là do hắn quá lo lắng.



Đúng vậy, nếu nữ nhân này cũng giống hắn trọng sinh trở về thì hắn không có ý định lại để cho nàng còn sống đến lúc đi vào Quốc công phủ.



Sẽ khiến cho nàng trước lúc xuất giá chết đi một cách lặng lẽ không một tiếng động, sẽ tốt hơn khi đến Quốc công phủ rồi mới chết, hắn lại càng dễ không đếm xỉa đến.



Trải qua khó tin như vậy, một mình hắn biết là đủ rồi!



Đêm khuya người vắng, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của Chân Diệu truyền đến.



Mái tóc đen dày của nàng trải đầy trên áo ngủ bằng gấm, lộ ra khuôn mặt trắng nõn cùng với cổ mảnh khảnh.



Cái cổ kia, chỉ cần siết một cái nhẹ nhàng, sẽ gãy đi.



Hai tay La Thiên Trình không tự chủ duỗi thẳng ra, giống như bị cái cổ nhỏ vô cùng ưu mỹ kia mê hoặc mà khoác lên.



Xương quai xanh nhô lên cấn lấy tay của hắn.



So với trong ấn tượng của hắn, không ngờ nàng lại gầy hơn.



Thật khó hiểu, La Thiên Trình liền nhớ lại những lời nàng nói lúc nãy.



“ Cuộc sống của mẹ không hề vui vẻ chút nào, tổ mẫu cũng không vui vẻ, ta cũng không vui vẻ, nữ nhân của đại viện này, có ai là sống vui vẻ đâu…”



“Ta và ngươi giống nhau, đều là cá chậu chim lồng…”



Thứ nữ nhân ham mộ hư vinh, lăng loàn này cũng biết cái gì gọi là cuộc sống không vui vẻ sao?



La Thiên Trình nói không nên lời cảm giác trong lòng của mình đang là gì, tay không tự chủ được siết chặc.



Sau đó, hàng mi như lông vũ nhấc lên, một đôi mắt lẳng lặng nhìn hắn.



Trong tròng mắt kia vẫn còn mang theo vẻ buồn ngủ mông lung, nhưng lại vô cùng trong trẻo.



Tình huống bất ngờ này khiến cho La Thiên Trình sửng sốt, trong thời gian ngắn quên mất phản ứng, dường như chỉ đứng đối mắt với đôi tròng mắt kia.