Trời Sinh Một Đôi

Chương 247 : Khúc mắc

Ngày đăng: 14:04 30/04/20


Edit: Nora

Beta: Sakura



“Mời đại phu?” Thoáng chốc sắc mặt Chân Diệu cắt không còn hột máu. Nàng nhìn ra nền tuyết trắng bên ngoài cửa sổ, một làn hơi lạnh lan tỏa trong lòng, xâm chiếm cả tứ chi toàn thân, cả người như đóng băng.



Chính nàng cũng phải giật mình vì mình có phản ứng mạnh mẽ đến vậy.



“Cô nương, làm sao vậy?” Mặc dù Thanh Cáp đã mất đi sự linh mẫn, thậm chí dưới ánh mắt của thế nhân nàng chẳng khác nào người ngốc, nhưng nàng thật tâm đối xử với chủ tử, nàng đã nhận thấy chút biến hóa trên sắc mặt Chân Diệu.



Chân Diệu lấy lại tinh thần, gắng gượng nặn ra một nụ cười, nhưng vẫn cảm thấy trong cổ họng đầy đắng chát, chỉ thốt được ba chữ liền im bặt: “Không sao cả…”



Sự ấm ức kia hóa thành hơi nước bao bọc lấy đáy mắt nàng.



Nói cho cùng trong lòng nàng vẫn ẩn ẩn chút mong chờ.



Sự mong chờ này không phải hy vọng La Thiên Trình sẽ yêu thích nàng, mà vì hai người ở chung không phải ngày một ngày hai, còn có lúc đồng sinh cộng tử, thậm chí không phải không có lúc ngọt ngào với nhau, đến cùng còn phát sinh quan hệ nữa; nàng hận hắn, giận hắn, chẳng lẽ đến chút tâm tư muốn xin lỗi nàng cũng không có sao?



Bất luận quan hệ giữa hai người là thế nào, người làm tổn thương đối phương mà đến nhận lỗi sẽ nhận được sự lên mặt hoặc không được đối phương tha thứ. Không tha thứ nhưng tận trong đáy lòng họ cũng dễ chịu một chút, ít nhất còn cảm thấy đối phương có quan tâm đến mình.



Nhưng căn bản người ta còn không biết mình có lỗi cơ mà!



Ngực Chân Diệu như bị ai đánh cho một đấm, hơi thở ấm áp cũng dần lạnh đi.



Thanh Cáp cảm thấy như mình đã nói sai gì đó, dường như từ lúc gọi bằng cô nương thì sắc mặt cô nương càng khó coi, liền sửa lời: “Đại nãi nãi, ăn bánh đi.”



Mứt phục linh trắng trắng, bên trên điểm thêm một tầng mứt táo đo đỏ, trông thật bắt mắt, nhưng Chân Diệu cầm lên một cái cắn vào chỉ toàn vị đắng chát.



“Đại nãi nãi?” Thanh Cáp đầy nghi hoặc.



Chân Diệu cố nuốt xuống thứ đắng chát kia, khẽ cười nói: “Thanh Cáp, ta hơi mệt, muốn lên giường nằm. Mứt phục linh này rất ngon, phiền ngươi rồi… bưng xuống cùng chia với mấy người Tước Nhi đi.”



“Dạ.” Thanh Cáp ngoan ngoãn bưng bánh phục linh xuống.



Nàng đi ra ngoài gọi mấy tỷ tỷ đang rảnh rỗi phân chia bánh phục linh. Bởi vì cùng tuổi với Tước Nhi nên trước nay hai người đều rất thân thiết, nàng khẽ kéo Tước Nhi đến một chỗ hẻo lánh dưới mái hiên rối rít kể lại chuyện này.



Tước Nhi kinh ngạc: “Ôi trời! Thế tử gia nói vậy sao?”



“Bán Hạ nói.”


Con nối dõi đối với nữ nhân mà nói là chuyện hệ trọng.



Chân Diệu chỉ nhàn nhạt cười: “Không phải bảo trì bình thản, chỉ là nếu nghiêm trọng nàng cũng đã không nói ra. Đã nói được thì không còn gì nghiêm trọng nữa.”



Tử Tô cùng Bạch Thược liếc nhìn nhau, đều có chút cảm khái.



Đại nãi nãi thường ngày luôn thờ ơ không quan tâm, nhưng một khi gặp phải đại sự khó lường lại vô cùng tỉnh táo.



Hôm nay là một chuyện, lần kia cầm lấy trâm cài đâm ngựa là một chuyện, ở Bắc Hà cứu được công chúa lại là một chuyện.



Trong nhất thời hai đại nha hoàn không biết nên nói rõ trong lòng là tư vị gì.



Chân Diệu lại mệt mỏi phất phất tay: “Các ngươi đều lui xuống đi, ta cần chợp mắt.”



Đợi đến lúc hoàn toàn yên tĩnh đã không còn sự hăng hái nữa, giây lát nàng đã chìm vào giấc ngủ.



Kỷ nương tử không cần đến của hiệu, trên đường về nhà lại rẽ vào một khúc quanh, đến một quán trà tầm thường.



La Thiên Trình đang chờ ở đó không nhịn được phải hỏi chuyện.



Ngoài mặt Kỷ nương tử vẫn điềm tĩnh nhưng trong lòng không khỏi khẽ cười.



Cũng khó trách Chân Đại nãi nãi có bệnh trạng kia, xem bộ dạng La thế tử vội vàng thế kia, có lẽ tình cảm giữa hai vợ chồng rất tốt.



Vợ chồng trẻ khó tránh khỏi chuyện này, chỉ là phần săn sóc này cũng khó được mấy ai, còn cố ý mời nàng đến xem.



Kỷ nương tử cẩn thận thuật lại tình huống.



La Thiên Trình nghe xong lại ngây người, dường như nhớ tới điều gì liền nhấc chân đi ra, đến cửa lại nói thêm vài lời, đưa cho nàng một phần phí xem bệnh, lúc này mới nhanh cất bước rời đi.



Đến đại môn phủ Quốc Công lại không nhấc chân lên được, trù trừ một hồi thì thở dài một tiếng, quay đầu rời đi.



Hắn nghĩ, trước khi hắn vượt qua được trở ngại trong lòng, hai người vẫn nên ít gặp nhau thôi.



Nếu không lại đả thương người, còn tổn thương mình.



Theo bóng người quay đi, tiếng thở dài kia vẫn còn vấn vương trong làn tuyết ngày đông, dần tan biến.