Trời Sinh Một Đôi
Chương 25 : Dương Sai
Ngày đăng: 14:01 30/04/20
Lúc này Chân Diệu nhận được tin tức là lúc nàng đang thêu giọt sương trên cánh hoa hồng, thần sắc chuyên tâm chăm chú.
Ngón tay bị kim đâm thủng làm máu chảy ra, rơi xuống nền khăn trắng nõan, tạo thành một mảnh đỏ hồng.
Nàng chỉ ngẩng người trong chốc lát rồi vội vàng bỏ khăn chỉ qua một bên, mang theo A Loan và Tiểu Thiền tới tiểu viện của Ngu Thị.
Lúc Chân Diệu vào cửa liền thấy Chân Hoán đang ngồi bên cạnh giường đút thuốc cho Ngu Thị uống, biểu hiện tình cảm hai vợ chồng vô cùng tốt đẹp.
Thấy Chân Diệu tiến đến, Ngu Thị đỏ mặt ra hiệu cho Chân Hoán đừng đút thuốc nàng nữa, Chân Hoán lại không đồng ý, mãi đến khi chén thuốc thấy đáy mới thản nhiên quay người nói: “Tứ muội đến rồi.”
Chân Diệu khuỵ gối thi lễ rồi ân cần thăm hỏi Ngu Thị: “Đại tẩu, tẩu thế nào rồi?”
Sắc mặt Ngu Thị cũng đã khá tốt, cười nói: “Không có việc gì, có thể do hôm qua tẩu tham mát nên mở cửa sổ, rồi bao tử bị nhiễm lạnh, là do đại ca muội sợ hãi quá thôi.”
“Vậy là tốt rồi.” Chân Diệu nhẹ nhàng thở ra.
Hai chị em dâu trò chuyện trong chốc lát, Chân Diệu sợ quấy rầy Ngu Thị nghỉ ngơi nên đứng dậy cáo từ.
Chân Hoán đứng lên nói: “Tứ muội, ta tiễn muội.”
“Đa tạ Đại ca.” Chân Diệu cười tươi nói.
Sắc mặt Chân Hoán có chút kỳ lạ, mấp máy môi rồi đi ra ngoài.
Trên đường huynh muội yên lặng không nói gì, đi một hồi lâu, bỗng nhiên Chân Hoán dừng lại, nhìn về phía Chân Diệu.
Chân Diệu có chút khó hiểu: “Đại ca có lời muốn nói sao?”
Chân Hoán chần chờ một chút rồi vẫn nói: “ Tứ muội, Đại tẩu muội đang mang thai, về sau việc dạy muộn luyện võ sẽ dừng lại.”
“Dạ, được.” Mặc dù Chân Diệu không biết việc Ngu Thị mang thai với việc chỉ nàng luyện võ có xung đột gì với nhau hay không, nhưng mà phu quân người ta đã nói như vậy rồi, nàng cũng chỉ đành gật đầu.
Thấy nàng vui vẻ đồng ý, Chân Hoán liền giật mình.
Chân Diệu cười nhẹ nói tiếp: “Đại ca, nếu không có việc gì nữa, muội về trước.”
Thấy nàng khuỵ gối thi lễ, sau đó nhẹ nhàng xoay người rời đi, Chân Hoán vẫn đem lời nói ra: “Tứ muội, sau này đừng mang thức ăn qua cho Đại tẩu muội nữa.”
Chân Diệu bỗng quay người lại, sắc mặt khó coi.
Chỉ là giày thêu kia màu xanh nhạt, lại rơi vào trong bụi cỏ nên tiểu nha hoàn kia căn bản không phát hiện, đành phải cúi thấp người xuống kiên nhẫn tìm kiếm.
Lập tức tiểu nha hoàn cách Tưởng Thần ngày càng gần, làm cho mồ hôi lạnh của hắn cũng đã toát ra rồi.
Hắn thề, đời này chưa từng xấu hổ như vậy!
Nhìn tiểu nha hoàn chỉ cách mình một chút nữa thôi, Tưởng Thần khóc không ra nước mắt.
Tự mình chui vào bụi cỏ này làm gì a, sớm biết như vậy vừa rồi nên thoải mái đi ra đưa cho nàng.
Cái gọi là chết đạo hữu không chết bần đạo, làm cho đối phương xấu hổ vẫn tốt hơn mình xấu hổ a.
Dù sao, dù sao chuyện đáng xấu hổ của nha đầu kia, không phải là mình chưa thấy qua.
Thiếu niên, ngươi nghĩ như vậy, thật sự rất…
Tóm lại, thiếu niên ôn nhuận như ngọc trước mặt người khác, đối với các chuyện của Chân Diệu, bắt đầu lặng lẽ trở nên méo mó rồi.
“A..a.a.a.. tìm được rồi.” Mắt Tiểu Thiền sáng ngời, nhặt giày thêu lên, mép váy nhanh chóng bao phủ bụi hoa.
Giọng nói vui sướng tận lực được hạ thấp truyền đến: “Cô nương, đồng ý là đã tìm được, nhưng mà người xem, sao cái giày này lại bay xa như vậy chứ, có phải nó mọc cánh hay không vậy.”
“Tiểu Thiền _”
“Dạ, cô nương làm sao vậy?”
Chân Diệu hổn hển nói: “Ngươi có biết hay không, giọng nói của ngươi vẫn rất to!”
Rốt cục nàng bị hỏng cái gì, lại chọn một nha hoàn om sòm lớn giọng như vậy chứ!
Cũng may, bốn bề vô cùng vắng lặng.
Chân Diệu thở ra nhẹ nhõm, lúc này cũng không dám tuỳ tiện xả giận nữa, liền nhanh chóng mang giày vào rồi dẫn theo hai nha hoàn vội vàng rời đi.
Đợi thật lâu, Tưởng Thần trốn trong bụi cỏ mới dám cười ra tiếng.
Hắn chui ra liền phát hiện trên người, trên đầu toàn là vụn cỏ, lúc sau trên mặt khôi phục vẻ lạnh nhạt thường thấy rồi mới thản nhiên rời đi.