Trời Sinh Một Đôi

Chương 27 : Độc

Ngày đăng: 14:01 30/04/20


Đều là sợi tơ màu đỏ xuất ra từ Thiên Tú các, nhưng lại có hai vẻ khác nhau.



“Nhị tỷ, muội nghĩ nếu thật sự có vấn đề, thì chỉ sợ là phát sinh trên sợi tơ này. Nhưng mà, đến cùng là trên sợi tơ này có vấn đề gì, muội lại không biết.”



Khoé miệng Chân Nghiên khẽ co rút, cuối cùng dời mắt ra khỏi trang giấy, đưa tay cầm lấy khăn thêu nói: “Đưa khăn này cho ta, ta sẽ điều tra thêm.”



Chân Diệu nghe lời gật đầu.



So với Chân Nghiên đã nhiều năm phụ giúp Ôn thị quản lý công việc, nhân mạch của Chân Diệu hiển nhiên không thể so sánh.



Cũng không quá nửa ngày sau, sắc mặt Chân Nghiên ngưng trọng đi đến, trước giờ nàng luôn là người bình tĩnh nhưng lúc này các đầu ngón tay nắm lấy khăn có chút run rẩy.



“Tứ muội, muội biết không, trên sợi tơ này được tẩm huyết hoa hồng đấy!”



“Huyết hoa hồng?” Chân Diệu chấn động.



Chân Nghiên gật đầu: “Ta đã hỏi đại phu rồi, huyết hoa hồng này là một loại trong các loại nước hoa hồng, vô cùng bá đạo, dùng chất lỏng của nó nhuộm lên sợi tơ rồi thêu thành các vật nhỏ cho phụ nhân mang trên người, thời gian lâu dài sẽ rất khó mang thai!”



Một cỗ khí lạnh bốc từ dưới chân lên tới đỉnh đầu Chân Diệu.



Nàng biết rõ trong thâm trạch đại viện đấu tranh rất tàn khốc, nhưng chỉ dừng lại ở khái niệm, không nghĩ rằng đến khi bản thân rơi vào thủ đoạn như vậy, nhìn thấy mà giật mình.



Phải biết rằng khăn tay này là nàng làm cho Chân Nghiên đấy!



Hiển nhiên Chân Nghiên cũng nghĩ đến điểm ấy, hung hăng nện chiếc khăn xuống bàn: “Tứ muội, chuyện này, nhất định phải tìm cho ra manh mối!”



Cũng coi như trước khi lấy chồng giúp tứ muội huỷ bỏ một chướng ngại.



Chân Nghiên nghĩ như vậy lại âm thầm cười khổ, chuyện này còn không tra ra manh mối đến cùng ván cục này thiết lập để nhằm vào ai, vẫn chưa xác định.




Nhị lão gia nhậm chức bên ngoài đã vài năm rồi, nàng sợ nhất là đến lúc đó hắn sẽ mang về cho bà mấy đứa con thứ và thê thiếp a!



Cuối cùng lão phu nhân mở miệng: “Đến mai là đêm thất tịch rồi, mấy nha đầu các cháu cũng đừng có ngồi ở đây nữa, tranh thủ thời gian đi chuẩn bị một chút, đến lúc đó đừng ném thể diện Kiến An Bá phủ ta.”



Người dân Vương triều Đại Chu cởi mở, lễ tết cho con gái có ba lần, theo thứ tự là mùng năm tháng năm, mùng bảy tháng bảy và mùng chín tháng chín. Và đêm thất tịch chính là chuyên dành cho các cô nương chưa lấy chồng cũng như lễ tiết được họ coi trọng nhất.



Đến đêm thất tịch, trong kinh thành sẽ chia làm hai khu vực Đông Tây để tổ chức lễ hội cho nữ nhi.



Tây thành chuyên dành cho các tiểu nương tử gia đình phú quý, Đông thành chuyên dành cho con gái của gia đình dân chúng bình thường. Thân phận địa vị được phân biệt rất rõ ràng, cũng bởi vì ngày này là một biến tướng long trọng của lễ hội tương thân.



Tiểu cô nương chưa định thân thì kỳ vọng sẽ gặp được người như ý, còn các cô nương đã đính hôn thì khẩn cầu hôn nhân sẽ trôi chảy mỹ mãn.



Cho nên, thường các tiểu cô tương tròn mười hai tuổi mà không thể tham gia đêm thất tịch, là một điều vô cùng đáng tiếc đấy.



“Lão phu nhân nói không sai, các con sớm về chuẩn bị cho kỹ cách trang trí quả hoa dưa đi, cũng luyện thêm cách xâu kim cầu Chức nữ được khéo tay thêu thùa nữa, nhất là Băng nhi và Ngọc nhi là lần đầu tiên được tham gia, chờ đến ngày mai nếu có cơ hội tỷ thí trước mặt mọi người, cũng đừng tỏ vẻ e sợ.” Tưởng Thị dặn dò.



Nàng là đương gia phu nhân của Bá phủ, mấy cô nương này ngày mai mà không biểu hiện tốt, người mất mặt nhất là bà.



“Dạ.” Mấy tỷ muội cùng đồng thanh rồi đứng dậy cáo từ.



“À, về phần Tĩnh nhi, mấy ngày này các con không cần tới thăm hỏi đâu, sau khi nàng hết bệnh sẽ báo cho các con.” Tưởng Thị thản nhiên nói.



Lão phu nhân liếc nhìn về phía Tưởng Thị.



Mấy tỷ muội rời đi với tâm tư khác nhau.



Trên đường Chân Nghiên và Chân Diệu đều im lặng, mãi đến lúc tách ra, mới nhìn nhau thở dài nhưng cũng không có tâm trạng để lên tiếng, yên lặng rời đi.