Trời Sinh Một Đôi

Chương 279 : Niêm Chua (1. Hương vị chua – mỹ vị; 2. Ăn dấm chua – ghen tỵ.)

Ngày đăng: 14:05 30/04/20


Edit: Huệ Mẫn

Beta: Sakura



Chân Diệu bụng kêu rột rột.



La Thiên Trình nhụt chí, ngồi thẳng người, lặng lẽ kéo kéo áo bào che đi chỗ đang dựng đứng kia, cưỡng ép chính mình bày ra bộ dáng bình tĩnh nói: “Ăn cơm đi, đợi ăn xong cơm, ta còn phải đi nha môn.”



Chân Diệu thuận thế đứng lên, nàng đi đến chiếc bàn gỗ tử đàn tứ phương * bên cạnh chiếc bảo bình hình cỏ linh chi bốn cạnh** liền ngồi xuống, có chút bất mãn nói: “Giờ là khi nào, còn phải đi nha môn, không phải là qua mùng mười lăm tháng giêng mới mở lại sao?”



(* bàn gỗ tử đàn tứ phương : xem hình ảnh



** bảo bình hình cỏ linh chi bốn cạnh : xem hình ảnh   )



La Thiên Trình đi qua ngồi, duỗi tay thay Chân Diệu vén sợi tóc non rũ trước mặt đến sau tai, cười khổ nói: “Đầu năm mùng một phát sinh chuyện kia nàng đã quên, Cẩm Lân Vệ chúng ta lại có việc bận rộn, được rồi, không nói cái này, ăn cơm trước, nếu không đồ ăn sẽ nguội lạnh.”



Mùa đông thức ăn mau lạnh, hai người gây rối quấn một hồi, thật ra thì đã không còn nóng, Chân Diệu kẹp một đũa cá, lắc đầu một cái, gọi Thanh cáp đi vào.



“Ngươi đem thịt bò đông lạnh ta từ trước đã cắt mỏng, làm một phần canh thịt gân bò cay mang tới.” Chân Diệu phân phó xong, nhìn La Thiên Trình một cái, lại nói, ” Được rồi, hay ta đi thôi.”



La Thiên Trình liền kéo nàng lại: “Trời lạnh như thế này, lại là thịt bò đông lạnh, nàng tự mình động thủ làm gì, để Thanh Cáp làm canh thịt gân bò cay không phải tốt hơn sao?”



Chân Diệu lắc đầu một cái: “Chàng thường bận rộn như vậy, nên ít ăn cay, để chàng bớt nóng trong người, ta đi làm một nồi canh chua thịt bò làm ấm áp dạ dày, cái này còn chưa dạy Thanh Cáp.”



Thanh Cáp vừa nghe thấy có một món thức ăn mới, hưng phấn toét miệng: “Đại nãi nãi, cắt thịt bò để cho nô tỳ tới làm, ngài liền ở một bên chỉ điểm nô tỳ làm gì là được.”



La Thiên Trình bởi vì lời nói này của Chân Diệu trong lòng sinh ra mỹ vị ngọt ngào, đột nhiên liền vạn phần muốn uống thử một hớp nóng canh thịt bò chua cay.



Chân Diệu động tác cũng mau, không bao lâu liền trở lại, Thanh Cáp theo ở phía sau bưng một bát sứ to màu xanh hình Thanh Hoa***, nước canh trong bát trắng đậm đà. Thịt bò mỏng như tờ giấy, nấm kim châm từng cây một rõ ràng, phía trên nổi bềnh bồng một tầng mỏng hành lá cắt nhỏ, một cổ mùi vị chua chua xông thẳng lỗ mũi, vừa ngửi thấy dục vọng khẩu vị (kích thích vị giác thèm ăn) liền nổi lên.



(***青花瓷的海碗 – Tô gốm sứ Thanh Hoa: xem hình ảnh )



Trong hơi nóng lượn lờ. Chân Diệu cười híp mắt nói; “Những món ăn kia cũng lạnh. Không ăn,  chúng ta liền ăn cái này được rồi, còn có một chút bánh bao hoàng kim*** phối hợp ăn chung.”



(*** Bánh Bao Hoàng Kim: xem hình ảnh )



Quả nhiên một hớp canh chua vào bụng. La Thiên Trình cảm thấy toàn thân đều thoải mái, trong lòng ấm áp, một chút cũng không muốn nhúc nhích, chứ đừng nói đến việc rời khỏi nàng dâu nhỏ mà đi làm nữa.


Đến khi chạy như điên đến trên đường. Mới thanh tỉnh lại, tự cười nhạo mình, đáy mắt nhưng là thoáng qua ánh ngoan tuyệt.



Người nọ không xuất hiện thì thôi, nếu như xuất hiện, hắn nhất định muốn mạng của tên đó, mới không để cho Kiểu Kiểu gặp mặt tên đó đâu!



La Thiên Trình kẹp kẹp bụng ngựa, hung hăng rút một roi, liệt mã lao nhanh, văng lên một đường bụi mù, đảo mắt liền biến mất trên đường phố.



Chân Diệu nghĩ đến biểu tình của La Thiên Trình trước khi, trong lòng thấy là lạ.



Bộ dáng kia của hắn, rõ ràng vừa tức vừa giận, nhưng sao giống như nổ một lông nhím đây, đâm nàng trong lòng tê tê, còn có mấy phần buồn cười, buồn cười ý vị quá khứ (vì chuyện đã qua), mà lưu lại mấy phần chua xót trong lòng.



“Đại nãi nãi, bên phủ Tam hoàng tử phái người đến, đang ở bên ngoài chờ cầu kiến ngài.” Bách Linh đi vào nói.



Chân Diệu hồi thần: “Để cho người vào đi.”



Không lâu lắm đi vào sáu cô gái, đi đầu chính là một ma ma trung niên, tóc chải thật cao, một điểm cũng không loạn, bên người là một nàng dâu ăn mặc thiếu phụ, phía sau đi theo bốn tên nha hoàn.



Ma ma trung niên kia dẫn đầu hời hợi thi lễ một cái: “Ra mắt Huyện Chủ.”



Chân Diệu mắt lạnh nhìn, tuy là lễ phép chu đáo, nhưng khó che giấu được một tia ngạo khí kia.



“Không cần đa lễ.” Chân Diệu nhàn nhạt nói.



Ma ma kia tựa hồ có chút kinh ngạc của thái độ Chân Diệu, nâng mí mắt, rất có kỹ xảo nhìn lướt qua, liền thấy một cô gái phong thái tuyệt sắc ngồi ở trên ghế hoa hồng, trên mặt tựa tiếu phi tiếu(nụ cười như có như không), hai gò má đỏ tươi tựa như hào quang nơi chân trời tập trung lại, một bộ váy gấm dệt chỉ vàng thêu hoa sen dòng nước sắc xanh uốn quanh tầng tầng lớp lớp thi triển ra tiếp lấy một thân sáng rực của nàng, nhưng vẻ sinh động  lại bị chủ nhân diễm lệ đè xuống mấy phần.



Chân Diệu còn bị lời nói kia của La Thiên Trình, trong lòng có bóng mờ (ám ảnh), lúc này thấy người của phủ Tam hoàng tử, sao có thể có thiện cảm, liền nhấp môi quan sát sáu người này.



Ma ma kia trong lòng ngạc nhiên.



Đều nói vị Huyện Chủ này xuất thân tầm thường, tuy nói gả vào phủ Quốc Công lại tiếp nhận chức vị Huyện Chủ, nhưng bên trong lòng nhất thời là không thay đổi được, mà hôm nay nhìn, lại rất có mấy phần khí độ.



Ngay cả ma ma chính mình cũng không phát hiện, lại mở miệng tiếp, tư thái kia liền cung kính nhiều: “Huyện Chủ, lão nô là ma ma quản sự của tiểu Hoàng tôn, vị Dung nương tử này là vú nuôi của tiểu Hoàng tôn, còn lại bốn người đều là nha đầu phục vụ tiểu Hoàng tôn, chúng nô tỳ phụng mệnh Tam hoàng tử  phân phó, tới chiếu cố tiểu Hoàng tôn.”



Chân Diệu nghe xong, nâng cằm lên một chút nói: “Tử Tô, dẫn mấy vị này đi qua chỗ tiểu Hoàng tôn nơi đó.”