Trời Sinh Một Đôi

Chương 292 : Hương tiêu*

Ngày đăng: 14:05 30/04/20


*trong câu “Hương tiêu ngọc vẫn”, ý nghĩa nói đến cái chết của người con gái xinh đẹp



Ôn Nhã Kỳ nhìn một chút những người trong phòng, không nói một lời, nhấc chân chạy.



Bởi vì là chuyện xấu, tại chỗ này, ngoại trừ Vương ma ma tâm phúc của lão phu nhân, cũng không có những người khác, thấy Ôn Nhã Kỳ lại chạy đi, những quý phụ phu nhân sống trong nhung lụa chỉ có thể là giương mắt nhìn, duy chỉ có Chân Diệu xem như lưu loát, chợt đứng lên đuổi theo.



Đuổi theo ra bên ngoài, la to kêu Bách Linh cùng Thanh Cáp đang ở trong “Nhĩ phòng”(phòng bên cạnh dành cho hạ nhân), nói: “Thanh Cáp, chân ngươi chạy nhanh, mau chạy đuổi theo Biểu tiểu thư đem nàng quay trở lại!”



“Dạ.” Thanh Cáp đáp một tiếng liền nhấc chân chạy, rõ ràng thân thể tròn xoe tròn xoe, hai chân lại như có lực, nhấc  bước chân chạy cực nhanh, cũng không lâu lắm liền đuổi kịp Ôn Nhã Kỳ, trực tiếp nâng nàng lên trên đầu vai, đi về đến bên cạnh Chân Diệu đặt nàng xuống tựa như đem nàng cắm xuống đất vậy.



Trên mặt Chân Diệu không có chút nụ cười nào: “Tứ biểu muội, muội lần này lại muốn đi nơi nào?”



Ôn Nhã Kỳ đầu óc chưa từng thanh tỉnh như vậy qua, biết không nói rõ ràng rất khó đi qua cửa ải Chân Diệu, rốt cuộc trấn định lại: “Nhị biểu tỷ, ta phải đi tìm Chân Tịnh ả tiện nhân kia hỏi một câu.”



“Chân Tịnh?”



“Dạ, Nhị biểu tỷ, lần này đầu óc ta mê muội, đều là ả ta làm hại!”



Chân Diệu mắt lạnh đánh giá Ôn Nhã Kỳ, thấy nàng cặp mắt trợn tròn, có sự thanh tỉnh sau khi sự điên cuồng đã đi qua, nhưng đáy lòng không nổi lên được một chút đồng tình nào.



“Tứ biểu muội, có câu nói gọi là “Quả trứng gà nếu không có kẽ hỡ, con ruồi sao có thể đậu vào được*[1]”, lời nói có thể qua loa nhưng đạo lý không thể cẩu thả, đến bây giờ, muội còn cảm thấy đều là sai lầm của người khác sao?”



(Chú thích giải nghĩa: *[1]苍蝇不叮无缝的蛋 – thương dăng bất đinh vô phùng đích đản : đây là câu nói có ý tứ châm biếm. Nghĩa bề mặt : Quả trứng gà nếu có kẻ hở|vết nứt sẽ bị hư hoại, mà sản sinh ra mùi hương dị thường, chính mùi vị này là thức ăn của những con ruồi nhặng sẽ dẫn dụ chúng bu đến. Về ý nghĩa của câu nói này: không có sự việc gì vô duyên vô cớ phát sinh, bất kể sự việc nào cũng đều có nguyên nhân. )



Ôn Nhã Kỳ không thể tin nhìn Chân Diệu: “Nhị biểu tỷ, tỷ không tin lời của muội, cảm thấy ả ta không làm sai?”



Chân Diệu than thở: “Nàng ấy là nàng ấy, muội là muội, đây là hai chuyện khác nhau.”



Ôn Nhã Kỳ nước mắt “soạt” tràn ra, nhưng quật cường cắn môi không cất lên tiếng khóc, ôm lấy cơ thể mà nói: “Muội biết muội sai lầm rồi, lỗi sai không thể vãn hồi. Nhị biểu tỷ, coi là muội cầu tỷ. Để cho muội đi hỏi ả ta một câu , hỏi xong rồi, muội liền từ bỏ!”



” Từ bỏ ý định?”



” Dạ, nếu không khẩu khí tức giận kia náo loạn ở trong lòng, muội không cam tâm!”



Chân Diệu nhức đầu xoa xoa huyệt thái dương. Cuối cùng gật đầu: ” Được. Tỷ đi cùng muội.”



Nàng cũng phải xem nhìn, chuyện này Chân Tịnh làm vậy rốt cuộc là muốn thế nào!




Chân Tịnh lần này mới khôi phục tỉnh táo, nhẹ khẽ vuốt ve phủ lên bụng, vừa cười.



Đúng rồi, Chân Tứ có ngông cuồng nữa, ngoại trừ nhúc nhích công phu miệng lưỡi một chút, thì có thể đem nàng làm thế nào, lẽ nào còn dám động một đầu ngón tay của nàng sao!



Nếu nói đi tìm Lục hoàng tử tố cáo? Nàng còn không tin biểu muội chính mình làm loại chuyện đó, nàng còn mặt dày đi nói! Vả lại, chứng cớ ở đâu, chỉ bằng lời nói ngắn gọn liền định tội nàng sao?



Chân Tịnh nhìn bông hoa sơn trà màu đỏ sậm đặc biệt chói mắt kia, giơ chân dẫm nghiền nát, xoay người quay vào nhà.



Chân Diệu dẫn Ôn Nhã Kỳ đi đến Ôn thị, nói : “Mẹ, con trước về phủ phái người đưa tin cho Thế tử, để huynh ấy tra một chút tình huống người nhà ở cửa hàng quan tài kia.”



“Cũng được, nếu là nhà kia thật lòng cầu cưới Nhã Kỳ thì càng tốt.”



“Cô mẫu!” Ôn Nhã Kỳ liên tiếp lui về phía sau, “Chẳng lẽ các ngài vẫn là phải đem ta gả đi? Người nọ là mắt gà chọi!”



“Nhã Kỳ, cô cùng đứa bé kia trò chuyện mấy câu, tuy ánh mắt có chút vấn đề, cũng không có gì nghiêm trọng, không tỉ mỉ xem xét thì nhìn cũng không ra, nếu là coi như chân thành, con liền đồng ý gả đi, có cô mẫu cùng biểu huynh biểu tỷ ở đây, tương lai sẽ không để cho con chịu ủy khuất.”



“Không chịu ủy khuất?” Ôn nhã kỳ vừa khóc vừa cười, cuối cùng đưa tay chỉ một cái Chân Diệu, “Cô mẫu, ngài nói thật, nếu ban đầu, người mà Nhị biểu tỷ kéo rơi xuống nước là người như vậy, ngài cũng khuyên tỷ ấy như vậy gả đi sao?”



“Nhã Kỳ ——” Ôn thị bị lời này đâm trúng, thân thể run lên, vẻ mặt nhất thời xám ngắt suy yếu.



Nhà mẹ giao phó cháu gái cho nàng, cuối cùng gả cho một người như vậy, nàng trong lòng làm sao sẽ dễ chịu, nhưng lần này là không có phương pháp nào, đứa nhỏ này, đứa nhỏ này là muốn mạng nàng ah.



Chân Diệu trái tim kia cũng trở nên lạnh lẽo, đỡ Ôn thị nói: “Mẹ, con lần này đi về trước hỏi một chút rồi nói sau.”



Sau đó đảo qua nha hoàn bên trong nhà: “Các ngươi đưa biểu cô nương trở về Trầm Hương Uyển, phải cẩn thận chăm sóc.”



Ôn thị rất sợ Ôn Nhã Kỳ gây ra chuyện gì tới nữa, lắc đầu nói: “Hay là để cho Nhã Kỳ trước ở tại Hòa Phong Uyển đi.”



Chân hay từ biệt Ôn thị vội vả trở về phủ Quốc công, Bán Hạ đã giữ ở cửa, vừa thấy nàng xuống xe đem một phong thơ đưa tới: “Đại nãi nãi, đây là Thế tử gia sai người đưa về, vốn là nói qua giờ ngọ ngài còn không trở về, liền trực tiếp đưa đến Bá phủ.”



Chân Diệu nhận lấy quay về Thanh Phong Đường, mở phong thư kia ra, rút ra một xấp giấy, cầm lên mới vừa nhìn một nửa, Bách Linh liền vội vả đi tới, vẻ mặt vô cùng kinh hoàng: “Đại nãi nãi, xảy ra chuyện!”



“Làm sao?” Chân Diệu trong lòng trầm xuống.



“Bá phủ bên kia phái người đưa tin gấp tới, biểu, biểu cô nương treo cổ tự vẫn!”