Trời Sinh Một Đôi

Chương 296 : Dầu Tô bảo loa *

Ngày đăng: 14:05 30/04/20


 (*Dầu Tô bảo loa : đây là tên gọi món ăn “Bánh bơ bào ngư xoắn ốc” .)



Lục hoàng tử rời đi trước, sau đó La Thiên Trình lại bồi Chân Diệu ngồi một chút.



Nàng lần này mới có thời gian rảnh móc tờ giấy kia ra nhìn kỹ.



Trên giấy ghi chép các công việc lớn nhỏ của tiệm quan tài cửa hàng nhà Trường Đình.



Sau khi xem xong, Chân Diệu để tờ giấy bức thư ở trên mặt váy, nửa ngày không nói.



Tiệm quan tài Trường Đình kia một nhà, là từ bên ngoài ngoại ô di cư đến kinh thành, số người trong nhà cũng đơn giản, bởi vì tay nghề của lão gia tử vững chắc, mài khắc ra quan tài cực tốt, cộng thêm vợ là một người khéo tay, bó tết ra các loại giấy hình xe hình ngựa, núi vàng núi bạc hiện ra sống động linh hoạt, nên cuộc sống làm ăn rất là thịnh vượng hưng hỏa.



Nhị thiếu gia kia cảm thấy một tháng có mười lượng bạc thu vào rất đắc ý, nhưng thật ra đây là lời nói thực, nhà người bình thường một năm cần chi tiêu cũng bất quá chính là con số này rồi.



Một nhà như vậy, cũng không lo không cưới được vợ, chẳng qua là con trai thứ hai cặp mắt có chút tật xấu, nhưng ánh mắt chọn vợ lại cao, một tới hai đi ** chính là làm trễ nãi đến giờ.



(** Một đến hai đi : lựa chọn mãi cái này không được cái kia không xong)



Hội hoa đăng đêm tết Nguyên tiêu, chuyện gặp phải Ôn Nhã Kỳ, là do một bà cô thường đi phố đến đủ các ngõ lớn hẻm nhỏ (*bà cô nhiều chuyện) chạy đến tận cửa nói, nói theo lời của bà ta, Chính là bấm ngón tay tính toán, nhân duyên Nhị thiếu gia đã đến, trong buổi hội hoa đăng sẽ gặp một cô gái như thế nào, sau đó thần thần bí bí mà chỉ điểm một phen, mới đưa tới chuyện xảy ra về sau này.



“Đây đều là có người giao phó cho bà cô ấy làm, hỏi bà là người phương nào sai khiến, bà cũng không nói rõ ràng, chỉ nói là một hôm tỉnh dậy, phát hiện ngoài cửa nhét vào một cái bọc, bên trong bọc sẵn năm mươi lượng bạc cùng một tờ giấy, cũng cảnh cáo nói nếu không làm theo, thì lần sau nhét vào không phải là bạc nữa. Bà cô kia thấy vừa kiếm được bạc, mà nếu không làm theo còn nguy hiểm đến tánh mạng, liền ngoan ngoãn làm theo.” La Thiên Trình giải thích.



Chân Diệu cúi đầu nhìn chằm chằm đóa bạch mai trắng trên vạt váy màu xanh dài, hỏi: “Không tìm ra được chứng cớ là do nàng ta làm sao?”



La Thiên Trình liền đưa tay ra khẽ vuốt lên mái tóc đen tuyền của nàng nói: ” Ngốc, có chứng cớ thì như thế nào chứ, trong lòng chúng ta biết rõ là tốt.”



Chân Diệu thông suốt ngẩng đầu: “Nếu có chứng cớ, liền có thể giao cho —— ”



Thấy thần sắc La Thiên Trình bình tĩnh, câu nói kế tiếp không nói được.



Đúng vậy, có chứng cớ thì như thế nào. Thật phải giao cho Lục hoàng tử, sợ rằng còn không tốt bằng lúc nàng không cầm ra được chứng cớ mà tùy ý chỉ trích .



Đừng nói là hoàng tử, dù là bất cứ người nào, cũng sẽ không vui khi người khác đến dò xét chuyện bên cạnh mình.



Một cái hộp màu sơn đỏ quơ quơ ở trước mặt.



“Đây là —— ”


Chân Hoán gật đầu: “Ta cũng có ý này, hôm nay sẽ để cho Đại tẩu muội canh giữ ở bên cạnh mẫu thân, muội theo ta cùng đi gặp mợ.”



“Đại tẩu chịu đựng được sao?” Chân Diệu có chút không yên lòng.



“Một ngày vẫn được.”



Chân Hoán nhăn mày lại, vẻ mặt đang lúc rất có mấy phần uất khí buồn rầu.



Chân Diệu liền rủ xuống mi mắt: “Ta nghe nói, Đại tẩu dâng thiếp thân nha hoàn của tẩu …”



Một lúc lâu không có thanh âm, nàng ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy Chân Hoán mặt đỏ lòm, có chút lúng túng nói: “Tứ muội, những thứ này, những thứ này muội chớ bận tâm…”



Chân Diệu lại không nghĩ tới vị Đại ca này của nàng xấu hổ như vậy.



Nàng chỉ nghĩ tới Đại ca và Ngu thị đã từng ân ái, nhìn nữa bây giờ thân thể Ngu thị bệnh xấu đi, sau đó lại có người mới, cảm thấy tiếc cho thôi.



Chân Hoán biết Chân Diệu đang suy nghĩ chuyện gì, nha hoàn kia đã dâng lên, hắn cũng chỉ là vì lúc có nhu cầu đi qua một chuyến, phải nói người trong lòng hắn, cuối cùng chỉ có Ngu thị, nhưng lời nói trắng ra như vậy, hắn cũng không khả năng nói với em gái ruột của minh.



“Đại ca hiểu rõ trong lòng là tốt.” Chân Diệu vừa nói kêu một tiếng Thanh Đại, lệnh nàng nàng đậu hủ viên cùng bánh cà rốt đem mấy cái tới.



“Đại ca, ta làm chút thức ăn, huynh để cho người mang trở về cho Lôi ca nhi ăn.”



Chân Hoán không có cự tuyệt, cười nói: “Đa tạ Tứ muội rồi.”



Đang lúc ấy thì Tử Tô từ bên ngoài đi vào, trong tay xách một hộp màu sơn đỏ: “Đại nãi nãi, Thế tử gia lại đưa bánh Dầu Tô bảo loa tới.”



Tử Tô ngày thường đều là gương mặt không biểu cảm, hôm nay nhưng lại có chút ửng đỏ.



Chân Diệu biết, bánh Dầu Tô Bảo Loa này nhất định là trước đưa đến trên tay La Báo, sau chuyển giao cho Tử Tô, bọn họ hai người đã coi như là vị hôn phu vị hôn thê rồi, có lẽ là La Báo nói những gì trêu chọc nàng.



Những thứ này Chân Diệu cũng không để ý tới, mở ra nhìn một cái, bên trong trên dưới hai tầng, cộng lại là ba mươi hai cái, liền phân tám cái đưa đi lão phu nhân nơi đó, mình lưu lại bốn cái, Minh Hoa Uyển cùng Phương Phỉ Uyển các nơi đưa đi sáu, còn dư lại một cái cho Lôi ca nhi.



Đến mặt trời ngã về tây, người Ôn gia rốt cuộc vào phủ, Chân Hoán và Chân Diệu tự mình đi nghênh.



Chỉ thấy mắt Nhị mợ Tiêu thị sưng như hột đào vậy, được một người phụ nhân trẻ tuổi đỡ lấy.



Ôn Mặc Ngôn lạnh lùng, thấy Chân Hoán, bỗng nhiên tiến lên một bước, quăng lên quả đấm vào người Chân Hoán.