Trời Sinh Một Đôi

Chương 299 : Dạ Thám (Đêm khuya tra xét)

Ngày đăng: 14:05 30/04/20


Edit: Huệ Mẫn

Beta: Sakura



Đến tối, Chân Diệu nghỉ ngơi ở tây phòng của Hòa Phong Uyển, để thuận tiện chăm sóc cho Ôn thị.



Có lẽ vì Ôn thị đã khóc to một trận, nên tinh thần bà thanh tỉnh rất nhiều, đến chiều liền trở nên an tĩnh hẳn, Chân Diệu cũng không cần phải luôn đi qua đó thăm tình hình, chiếu theo lý mà nói nàng đã có thể ngủ một giấc yên ổn, thế nhưng nàng vẫn không ngủ được.



Nàng mở mắt, nhìn chằm chằm vào quả cầu hồ lô trạm khắc mạ vàng treo trên đỉnh màn che màu xanh nhạt đang rũ xuống mà ngẩn người, trong đầu không tự chủ được liền thoáng qua hình ảnh vẻ mặt tái xanh của Ôn Nhã Kỳ.



Chân Diệu trở mình, thở dài.



Nàng nghĩ, Ôn Mặc Ngôn nói đúng, nàng không có lá gan lớn như vậy, một tiểu cô nương trước đó đang sống sờ sờ liền biến thành một bộ thi thể với mặt tái nhợt, cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ không bình tĩnh được.



Nàng lại trở mình, vẫn không thấy buồn ngủ, liền dứt khoát đứng lên, phủ thêm áo khoác nhỏ màu ngà voi trắng trên mặt vải trang trí hoa văn đi tới trước bàn dài làm bằng gỗ cây hoa lê, rót ly nước uống.



Buông ly sứ trắng xuống, Chân Diệu quyết định đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, đếm sao nhỏ trên trời giết thời gian.



Trăng sáng sao thưa, bầu trời cao xa thăm thẳm đặc biệt yên tĩnh, nàng lấy tay chống cằm, trong sự nhàm chán mà thưởng thức cảnh đêm.



Gió đêm thổi tới, không nghe thấy tiếng chim côn trùng kêu, yên tĩnh chỉ có âm thanh rất nhỏ của gió thổi quanh nhánh cây, nàng cảm thấy đầu óc thanh tỉnh hơn rất nhiều, ban ngày nhìn thấy hình ảnh hoảng sợ kia khí tức hỗn loạn bị đè nén ở lòng ngực kia tựa như đã tan biến.



Chân Diệu đứng lên, đưa tay muốn đóng cửa sổ, một bóng người quen thuộc men theo hành lang vội vã đi, tay nàng nhất thời dừng lại giữa không trung.



Dựa theo ánh sáng mờ ảo của ánh trăng, nàng nhận ra thân phận người kia, chính là Ôn Mặc Ngôn.



Chân Diệu giật mình, bước nhanh đi ra ngoài, vỗ tỉnh Thanh Đại đang nghỉ ở phòng ngoài.



Thanh Đại thật ra thì cũng không ngủ quen.



Nàng vốn là có công phu trong người, lại phải gác đêm, Chân Diệu mỗi một lần xoay mình cũng có thể phát hiện, do chủ tử không gọi nàng, nàng liền không lên tiếng. Bản thân nàng trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, như vậy vừa có thể nghỉ ngơi, cũng có thể tùy thời đứng lên.



“Thanh Đại, ngươi đi theo ta.” Chân Diệu thấp giọng, suy nghĩ một chút lại nói. “Không cần cách ta quá gần. Tốt nhất có thể ẩn giấu thân hình.”



Nàng nghĩ, Ôn nếu Mặc Ngôn có chuyện gì, nhìn thấy là nàng. Ở dưới tình hình như thế, nói không chừng sẽ đem lời trong lòng nói ra, nhưng nếu có Thanh Đại đi theo thì chắc sẽ không nói.



Chủ tớ hai người lặng lẽ ra khỏi phòng.




Hắn cố ý giấu giếm, sẽ khiến cho biểu muội thương tâm đi, nếu là cô mẫu biết, sợ rằng càng sẽ trách tội hắn.



Hắn thấp đầu, vẻ mặt có chút cô độc tịch mịch: “Là ta không đúng. Tối nay nằm ở trên giường nhỏ, làm thế nào cũng không ngủ được, vẫn muốn tìm hiểu chuyện của Nhã Kỳ. Ta làm sao đều cảm thấy Nhã Kỳ sẽ không tìm đến cái chết. Nhị biểu muội muội không biết, Nhã Kỳ thân thể yếu ớt lại rất sợ đau, khi nàng  hơn mười tuổi, có một lần bị tờ giấy cứng vạch lên ngón tay, đã đau đến phải khóc ầm lên. Muội nói xem tính cách nàng như vậy, làm sao dám tự vẫn đây, như vậy sẽ có bao nhiêu đau đớn ah.”



Chân Diệu há miệng một cái, giọng cổ quái: “Cho nên tứ biểu ca, ý huynh là —— ”



Luôn cảm thấy thật giống như hiểu lầm cái gì.



“Ta thật sự là không nghĩ ra, liền muốn lại đi nhìn Nhã Kỳ một cái.” Ôn Mặc Ngôn gãi đầu một cái nói, “Ban ngày cùng Nhị biểu muội đi vào, ta sợ hù dọa muội, cũng chưa có nhìn kỹ.”



“Vậy, vậy huynh ôm Nhã Kỳ —— ”



“Ừ, ta biết một người bạn, là một chuyên gia khám nghiệm tử thi rất giỏi, nghe hắn nói thi thể người  tự vẫn cùng với người bị siết cổ chết, vết thương tại vị trí nơi cổ là có khác biệt, bên trong nhà lại quá mờ tối, ánh đèn lại không đủ sáng, ta liền ôm lên cẩn thận nhìn một chút.”



Thấy sắc mặt Chân Diệu quái dị, liền tự cười cười nói: “Ta biết biểu muội trong lòng trách ta, trong lòng ta có hoài nghi, vốn nên trực tiếp nói với muội, không nên tự mình len lén đi nhìn. Chẳng qua là ta khi đó sợ muội và cô nghi ngờ, cảm thấy ta đoán lung tung nghi ngờ những người trong Bá phủ, mới nhất thời hồ đồ mà làm như vậy.”



Tuy Ôn Mặc Ngôn nói như vậy, thật ra thì nếu lặp lại, e rằng vẫn sẽ chọn cách len lén đi nhìn.



Dẫu sao em gái ở tại nhà họ hàng mà qua đời, tuy nói là nàng tự vẫn, hắn không những không tin, còn muốn đi cẩn thận kiểm tra, đó không phải rõ ràng là không tín nhiệm một nhà cô mẫu sao? Như vậy khó tránh khỏi làm thương tổn tình cảm người thân.



“Biểu muội, nếu như còn tức giận, liền đánh ta đi, nhưng muội đừng nói cho cô mẫu, nếu lại khiến cho cô đau lòng thì là lỗi sai của ta rồi.” Ôn Mặc Ngôn ủ rủ cúi đầu đưa tay ra, để cho Chân Diệu đánh lòng bàn tay hắn.



Chân Diệu dĩ nhiên không thể nào đánh.



Nàng tâm tình này thay đổi nhanh chóng, trái tim nhỏ cũng sắp không chịu nổi.



Ông trời thật có mắt, anh họ nàng lớn lên không có sở thích gì khác lạ ah!



“Muội không có tức giận. Tứ biểu ca và Nhã Kỳ là huynh muội tình thâm, không tin rằng nàng cứ như vậy mà ra đi cũng là chuyện thường tình. Mới vừa rồi do bị muội quấy rầy, tứ biểu ca cũng không nhìn được rõ ràng đi, vậy chúng ta dứt khoát lại đi qua nhìn thêm một chút đi.”



Ôn Mặc Ngôn đột nhiên đứng lên: “Đúng rồi,đèn lồng kia vẫn còn đặt ở đằng kia.”



Hai người sóng vai đi vào trong bóng đêm, hướng đến căn phòng tại dãy nhà sau bước đến.



Đến nửa đường, Ôn Mặc Ngôn chợt nhớ tới cái gì, gãi đầu một cái hỏi: “Tứ biểu muội, muội mới vừa nói ‘Củ cà rốt cải xanh có sở yêu’, là có ý gì a?”