Trời Sinh Một Đôi

Chương 305 : Hắc, nghe nói ngươi ụp mặt xuống đất

Ngày đăng: 14:05 30/04/20


Edit: Tuyết Y

Beta: Sakura



Sau khi ma ma kia nghe lời đi đưa tin, lòng Chân Tịnh có chút thấp thỏm.



Lần này nàng đang dò xét Lục Hoàng tử.



Nếu Lục Hoàng tử thật sự đối xử với nàng khác biệt, có tồn tại vài phần chân tình thật lòng, thì khi đã yên tĩnh mấy ngày, nếu nghe nói bụng nàng khó chịu, cuối cùng cũng sẽ có biểu hiện.



Vô luận là đưa chút thuốc bổ dược liệu, hay là mời thái y, ít nhất phải để những nô tài hầu hạ nàng nhìn thấy, nàng vẫn là người Lục Hoàng tử yêu thương.



Nếu trực tiếp cản ma ma đưa tin lại ——



Chân Tịnh hơi không dám nghĩ đến loại khả năng này, cũng không cam lòng nghĩ như vậy.



Cứ trong sự chờ đợi lo lắng vô cùng như vậy, nàng cũng không động vào canh bồ câu củ từ phòng bếp nhỏ cố ý đưa tới, để mặc cho canh nguội, phía trên đóng một lớp màng mỏng.



Chân Tịnh nhìn có chút buồn nôn, khoát tay một cái nói: “Mang đi nhanh chút đi!”



Ngày đó tuy hành động ngoài tự tính của Lục Hoàng tử bị hạ nhân nhìn thấy, nhưng các nàng được điều đến hầu hạ Chân Tịnh ngay từ đầu, đã là quan hệ nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn từ lâu, nên lúc này cũng không dám nảy ý coi thường, một ngời trong đó nhanh tay nhanh chân bưng đi.



Không lâu sau, ma ma kia vui vẻ hớn hở đi vào, thấy mặt đã hành lễ: “Lão nô chúc mừng chủ tử.”



“Có việc gì vui?” Tim Chân Tịnh nhảy thình thịch, tay bất giác nắm chặt khăn.       “Lát nữa Điện hạ sẽ tới đây ạ.”



“Cái gì?” Chân Tịnh không thể tin, che miệng kinh hô.



Một phòng thị nữ ma ma tất cả đều quỳ xuống: “Chúc mừng chủ tử.”



Ma ma báo tin kia càng cảm khái: “Chủ tử, trong lòng điện hạ quả nhiên có ngài.”



Chân Tịnh liếc xéo bà một cái: “Tâm tư của Điện hạ, ngươi cũng dám sắp đặt lung tung.”



Tuy nói như vậy, nhưng nước mắt lại chảy xuống từ khóe mắt, nàng không muốn để người khác trông thấy, nên quay đầu cầm khăn lau đi.



Đám người hầu hạ giả vờ không nhìn  thấy, nói một đống lời hay.


Chân Diệu vội ngẩng đầu, cánh hoa mai theo động tác của nàng chậm chạm bay qua.



Nàng hé miệng cười: “Mẹ, con không sao, mẹ xem, mặt không có bị xước mà!”



Nàng nói xong thì vẻ mặt biểu lộ như bị sét đánh, trợn to mắt nhìn thẳng về phía trước.



Ôn thị cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại nhìn đã thấy Lục Hoàng tử và Chân Tịnh đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt cũng dại ra.



Một lúc lâu, Lục Hoàng tử mới tìm lại được giọng nói của mình, hắn cố nén cười nói: “Giai Minh, muội muốn ngắt cành mai nào, để ta đến ngắt là được.”



Chân Diệu vùi đầu xuống.



Bây giờ nàng giả vờ bất tỉnh không biết có kịp không?



Tại sao mỗi lần gặp phải Lục Hoàng tử đều xui xẻo như vậy! Nhất định là bát tự bọn họ tương khắc rồi?



Chân Diệu khụt khịt mũi, trong mùi bùn đất còn ngửi được mùi phân chim nhàn nhạt.



Thật sự đủ rồi!



Nàng xông lên như con cá chép nhảy lên khỏi mặt nước, vò đã mẻ lại sứt đưa tay lên, chỉ vào một cành mai trắng nở đẹp nhất trên chỗ cao nói: “Chính là cành đó.”



Chờ Lục Hoàng tử ngắt xong, nàng đưa tay nhận lấy, nói cám ơn, nhanh chóng đỡ Ôn thị còn chưa kịp nói chuyện đi.



Để lại Lục Hoàng tử muốn nói lại thôi, sau đó cười lớn lên.



Nhìn Lục Hoàng tử cao giọng cười to, móng tay thật dài của Chân Tịnh bấu vào lòng bàn tay.



Sao nàng ta đã đi rồi,  dựa vào cái gì mà đi chứ. Nàng ta còn chưa thấy Lục Hoàng tử tản bộ cùng nàng cơ mà!



Chân Tịnh yên lặng nuốt xuống một búng máu, cũng không còn hứng đi dạo trong vườn nữa, nói với  Lục Hoàng tử: “Điện hạ, thiếp cảm thấy hơi lạnh, hay là chúng ta trở về đi thôi.”



Lục Hoàng tử nhướn mày: “Món gà miếng hoa mai kia cũng rất mới lạ, ta phải đi nếm thử. À, tỷ muội các nàng còn chưa làm hòa mà, vậy nàng không cần đi nữa, trời lạnh, nàng về nghỉ ngơi trước đi.”



Chân Tịnh......