Trời Sinh Một Đôi

Chương 308 : Viễn Sơn

Ngày đăng: 14:05 30/04/20


“Lau một chút đi, chỗ này gió lớn, ngươi khóc sưng mắt rồi thì trở về nói làm sao?” Viễn Sơn rút ra một cái khăn tay, đưa cho Tuyết Nhạn.



Tuyết Nhạn thấy đó là khăn lụa thượng hạng, vò một lúc lâu mới nói: “Rốt cuộc ở Thanh Phong Đường vẫn tốt hơn một chút, chiếc khăn thế này, bình thường ta dùng không nổi.”



Viễn Sơn cười lạnh: “Ngươi nói lời chua xót này làm gì? Ai chẳng biết bây giờ ngươi đi theo Nhị lão gia rồi.”



Nhắc đến việc này, Tuyết Nhạn nhấp môi, nước mắt lăn ra: “Viễn Sơn, chúng ta là một nhóm, ta cũng vậy không sợ ngươi chê cười. Có Yên Nương kia, Nhị lão gia làm sao thèm nhìn ta thêm cái nào, tự dưng phá thân thể ta, rồi lại vứt sang một bên......”



Lời này của nàng khuấy động tâm sự của Viễn Sơn.



Người ngoài có lẽ không biết, từ lúc Đại nãi nãi vào cửa, không, từ lúc Thế tử gia đính hôn với Đại nãi nãi, ngoại trừ Khởi Nguyệt đã bị bán đi từng được sủng ải, thì ba người các nàng cuối cùng chưa từng được gần Thế Tử gia!



Dĩ nhiên trên phần chi phí ăn mặc, cũng không ai bạc đãi các nàng, vì là người của Thanh Phong Đường, nên đồ vật sử dụng cũng tốt hơn chỗ khác vài phần.



Dù là như thế, nhưng trong lòng Viễn Sơn vẫn đau đớn khó tả.



Nàng vẫn ở tuổi như hoa, tướng mạo lại rất xinh đẹp, Thế tử cũng từng thường muốn nàng hồng tụ thiêm hương, vào lúc tình cảm nồng nàn nhất, một đêm muốn mấy lần cũng có, ai ngờ hai năm qua, bỗng nhiên lại ném sang một bên.



Viễn Sơn nghĩ mãi mà không rõ, cho dù Đại nãi nãi dung mạo tốt, tính tình tốt, Thế tử gia cần Đại nãi nãi, nhưng thời điểm nguyệt san của Đại nãi nãi đến, cũng không thể hầu hạ Thế tử gia mà. Vậy mà hơn một năm nay, sao lại không thấy Thế tử gia đến Tây Khóa Viện chứ?



Đại nãi nãi......



Viễn Sơn thầm đọc ba chữ kia, trong lòng đau khổ từng cơn. Oán hận nghĩ, hay cho một Đại nãi nãi tính tình tốt, nếu nàng ta thật sự tốt, làm sao lại luôn giữ khư khư lấy Thế tử gia không thả ra, không có chút rộng lượng của đương gia chủ mẫu!



“Viễn Sơn ——” thấy nàng lần lữa không nói, Tuyết Nhạn gọi một tiếng.



Viễn Sơn chỉ cảm thấy chói tai, cười lạnh nói: “Đừng có gọi ta là Viễn Sơn, Đại nãi nãi sửa tên ta lại gọi là Trầm Ngư rồi!”



Nhớ ngày đó tên năm người các nàng, Tụ Phong, Tịnh Thủy, Khởi Nguyệt, Thùy Tinh, Viễn Sơn, là cái tên lịch sự tao nhã cỡ nào, còn là do Thế tử gia tự đặt. Tụ Phong chết sớm không nói, Đại nãi nãi vừa đến đã đổi bốn người các nàng thành những cái tên tục khí Trầm Ngư, Lạc Nhạn, Bế Nguyệt, Tu Hoa, có thể thấy được là một người tốt xấu xa!



Tuyết Nhạn ngơ ngác một chút, bỗng nhiên cười khổ nói: “Trầm Ngư ngược lại rất xứng với Tuyết Nhạn ta đấy.”



Viễn Sơn cũng trầm mặc xuống.



Giờ khắc này, hai người trở thành thông phòng đã có chút ý tứ đồng bệnh tương liên.
“Không sao, mùi hương của thuốc viên này chỉ khiến nam nhân nghĩ đến, lại không cần uống vào, làm sao có thể làm tổn thương thân thể được? Nếu thật sự như thế, có đánh chết ta cũng không dám dùng đâu.”



Lúc này Viễn Sơn mới yên lòng.



Tìm một cơ hội, Tuyết Nhạn đưa ba viên thuốc viên đến cho nàng, dặn dò: “Đặt thuốc viên trong túi thơm bên người, chờ lúc muốn dùng thì bóp nát, nhưng nam nhân phải uống rượu mới có tác dụng. Đến lúc đó hắn ngửi được, đương nhiên sẽ thuận theo ngươi.”



Viễn Sơn nắm bình sứ nhỏ chứa thuốc viên thật chặt, gật nhẹ đầu.



Ngày xuân, sự lo lắng từ chuyện ám sát dần tán đi, tiệc chiêu đãi qua lại lại tổ chức nhiều hơn.



La Thiên Trình thường về lúc chạng vạng tối, có lúc không tránh được việc uống rượu với đồng liêu.



Hôm đó hắn về hơi muộn, sao đầy trên trời, gió xuất thổi vào mặt, hương hoa muốn say lòng người, nhưng tâm tình hắn có phần nặng nề.



Bên Thái tử dường như có chút động tĩnh.



Vì hướng đi không giống kiếp trước, nên hắn không biết Thái tử sẽ làm việc thế nào. Nhưng hắn biết, mấy vị Hoàng tử phong Vương mở phủ, tiến vào Lục bộ, một khi thâm nhập lâu ngày, như vậy sẽ không còn đất cho Thái tử sinh tồn nữa.



E rằng Thái tử không nhịn được bao lâu.



Một khi Thái tử mưu nghịch, chắc chắc sẽ bị phế, người kế vị chưa ổn, lòng người không yên, chỉ sợ Tĩnh Bắc bên kia sẽ thừa cơ khơi mào phân tranh. Nếu như thế, nói không chừng hắn phải ra chiến trường.



Hắn không sợ ra chiến trường, nhưng một khi chiến tranh bắt đầu, một hai năm cũng chưa biết chừng. Kiểu Kiểu không có con bên người, thời gian dài sợ rằng sẽ bị người chỉ trích.



Nhưng nàng còn chưa dừng thuốc, vậy cũng không gấp được.



La Thiên Trình có chút phiền não cau mày lại.



Rất xa, hắn thấy có người đứng ở cửa, cầm một chiếc đèn lưu ly, tay áo phất phơ theo gió, rõ ràng là nữ tử dáng người yểu điệu. Lòng hắn khẽ động, sự vui sướng khó tả chạy tràn lên não.



Kiểu Kiểu lại chờ hắn ở cửa!



Hắn bước nhanh đi tới, chờ đến khi nhìn rõ khuôn mặt nữ tử thì sững sờ.