Trời Sinh Một Đôi

Chương 310 : Nắm giữ trái tim

Ngày đăng: 14:05 30/04/20


Thân thể noãn ngọc ôn hương kia dựa vào, người La Thiên Trình nóng như lửa, thậm chí nóng đến mức khiến hắn có xúc động muốn giải quyết ngay tại chỗ, nhưng lòng hắn lại dần nguội lạnh.



Không khống chế được như vậy, không có khả năng xảy ra trên người hắn!



Giống như có một hắn khác, thoát ly thân thể bản thân, thờ ơ lạnh nhạt với tất cả.



Hắn ngược lại muốn nhìn cho rõ xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì đây.



Viễn Sơn thấy La Thiên Trình không đẩy nàng ra thì trong lòng vui mừng.



Thế tử đã hai năm không chạm vào thân thể nàng rồi. Dưới sự vui sướng cực độ, nàng lại bất chấp rụt rè gì đó mà nữ tử nên có, thậm chí ngay cả phòng trong cũng không vào, cứ như thế duỗi bàn tay ngọc thon thon cầm lấy cái lều nhỏ kia.



La Thiên Trình lập tức hít vào một hơi, cắn môi, nếm được mùi máu nhè nhẹ. Sâu trong đáy mắt như kết băng, bất động thanh sắc đánh giá Viễn Sơn.



Viễn Sơn nhanh chóng cởi áo ngoài ra.



Quần áo mùa xuân cũng không nặng nề rắc rối bằng trang phục mùa đông. Hôm nay Viễn Sơn lại mặc cực kỳ phong phanh, chỉ một chốc thời gian như vậy, nàng cũng đã chỉ còn một bộ quần áo trong trắng như tuyết.



Theo quần áo rơi xuống đất, hương thơm này càng tỏa ra nồng nặc.



La Thiên Trình đã cảm thấy chỗ đó căng lên đau đớn, loại đau đớn này mạnh mẽ hơn bất kỳ thời điểm nào, dường như nếu không nhào nặn thân thể nữ nhân trước mắt nhập vào thân thể hắn thì sẽ phải nổ tung vậy.



Nhưng loại đau đớn này, lại khiến thần trí hắn càng thêm tỉnh táo, thần trí càng triệt để tách khỏi thân thể.



Viễn Sơn như vậy, là Viễn Sơn đưa ngân lượng cho hắn vào lúc hắn gặp nạn kiếp trước sao?



Là Viễn Sơn vì cự tuyệt gả cho nam nhân khác, mà đụng đầu chết sao?



La Thiên Trình có chút hoang mang.



Trước mặt hắn giống như bóng tối vô tận, mà hắn là một chiếc thuyền lá lênh đênh chìm nổi giãy dụa trong dòng nước buốt giá đen tối kia.



Rốt cuộc cái gì là đúng, cái gì là sai? Người kiếp trước tổn thương hắn, hắn trả thù không chút lưu tình nào. Người kiếp trước có ân với hắn, hắn đối xử tử tế. Như vậy có gì không đúng sao?



Ngoại lệ duy nhất, chính là Kiểu Kiểu.



Hai chữ này như một tia nắng ban mai, đột nhiên xé tan bóng tối vô tận.



“Một người từ nhỏ đến lớn, rất có thể vì một sự lựa chọn vô ý lại khiến người đó thay đổi bộ dáng. Chàng chỉ nhìn bộ dáng cuối cùng của người này, làm sao nghĩ được ban đầu họ cũng là đứa nhỏ kia đây?”



Lời Chân Diệu nói vang lên bên tai, như áng sáng mặt trời, xua tan sương mù khiến người ta mê man.




Chân Diệu nhìn Viễn Sơn cũng chỉ mặc quần áo trong.



Kiểu dáng quần áo trong vốn không khác nhau là mấy, màu sắc cơ bản đều là màu trắng, lúc này hai người họ mặc quần áo trong, thoạt nhìn gần như giống nhau.



Một vợ một thông phòng, mặc quần áo giống nhau đứng trong phòng thông phòng, đối mặt với nam chính, việc này đối với một người vợ mà nói là sự nhục nhã đến mức nào!



Theo sau đến là Bạch Thược, A Loan, ba người gần như giận dữ nhìn La Thiên Trình cùng Viễn Sơn sắc mặt như đất.



Dưới cái nhìn của các nàng, chắc chắn Viễn Sơn bị Đại nãi nãi phá vỡ chuyện tốt, nên lúc này sắc mặt mới khó coi như thế.



Còn nghe Thế tử gia nói gì nữa chứ, thành ra thế này rồi, nói gì cũng đều là nói láo!



Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.



Ngay cả Viễn Sơn cũng vừa mới phục hồi lại tinh thần từ trong sự chất vấn của La Thiên Trình, nhìn Chân Diệu quần áo xốc xếch, trong lòng lại dâng lên một khoái cảm khó tả.



Đúng vậy, nàng điên cuồng ghen ghét nữ nhân trước mắt này!



Nàng hy vọng rất thấp, chỉ cần đời này có thể luôn được gần Thế tử gia là được rồi. Thế tử gia có thê tử, nàng không dám tranh giành, chỉ cần một tháng có thể đến chỗ nàng một hai lần, lại để nàng có thể gần gũi với hắn là nàng đã thấy đủ rồi.



Nhưng mà, ngay cả chút hy vọng xa vời ấy, nữ nhân này cũng không cho nàng!



Dựa vào cái gì chứ?



Nàng vốn chính là thông phòng của Thế tử gia, chính là để hầu hạ Thế tử gia a!



Rốt cuộc nàng làm sai chỗ nào?



Chỉ vì nàng xuất thân thấp hèn, cho nên rõ ràng là nàng gặp Thế tử gia sớm hơn, sớm là người của hắn, nên ngay cả cơ hội âm thầm ở gần hắn cả đời cũng không thể có sao?



Dù là Hoàng hậu nương nương, cũng không ngang ngược như vậy!



Giờ khắc này, thậm chí sự khủng hoảng khổng lồ vì bị La Thiên Trình phát hiện không ổn của Viễn Sơn cũng đều bay mất, nàng gần như vô thức bày ra vẻ mặt u oán ảo não vì chuyện tốt bị phá vỡ, sau đó quỳ phịch xuống một cái, thân thể chỉ mặc bộ quần áo trong lạnh run nói: “Đại nãi nãi, đều là lỗi của nô tỳ, ngài ngàn vạn đừng hiểu lầm Thế tử gia a!”



Thế tử gia đang ở trong phòng nàng, thậm chí chỗ kia vì tác dụng của mùi hương vẫn còn dựng lên kìa. Hiểu lầm cái gì chứ, ha hả.



Viễn Sơn suýt nữa muốn cười.



Nếu từ nay về sau Đại nãi nãi và Thế tử gia có ngăn cách, có lẽ nàng mới thật sự có thể gần gũi Thế tử gia nhiều hơn được?