Trời Sinh Một Đôi
Chương 32 : Hiểu lầm
Ngày đăng: 14:01 30/04/20
Đá một đá gục luôn anh chàng kia, Chân Diệu vô cùng hài lòng với những ngày chuyên cần luyện tập không ngừng này.
Sau đó chộp lấy A Loan xách theo hộp cơm, xô gã sai vặt đang ngây như phỗng ra chạy đi.
Vẻ mặt gã sai vặt trắng như trát phấn, Chân Diệu quyết đoán kéo A Loan cũng đang ngây như phỗng chạy.
La Thiên Trình thực không dám tin vào hai mắt của mình.
Gì, đây mà là con gái hả?
Chân Diệu kéo A Loan chạy tới nơi đông người thì dừng lại, chỉnh búi tóc sửa quần áo, sau đó bước từng bước nhỏ ưu nhã, đi với vẻ mặt bình tĩnh.
Lúc này La Thiên Trình mới xuất hiện, không đợi hai người kia lên tiếng liền quyết đoán đánh ngất họ, mỗi tay xách một tên, nhảy lên nhảy xuống mấy cái biến khỏi chỗ đó.
Sau khi sống lại hắn mới phát hiện, sức mạnh của bản thân ngày một mạnh lên, coi như là một niềm vui sâu sắc.
Tác dụng phụ duy nhất, là càng ngày càng ăn nhiều.
Nhưng điều này với hắn mà nói, không tạo thành chuyện rắc rối gì.
Nhét cả hai người vào vườn nho, La Thiên lại chọn mấy chùm nho đối phó với công chúa, sau đó quay lại đình nghỉ chân thu dọn đồng bề bộn khắp mặt đất, rồi mới trở về.
Mãi đến nửa đêm một chủ một bộc kia mới tỉnh lại, nhìn trời đầy sao với những chùm nho to, bị choáng thật lâu, nhớ chuyện gặp được Chân Diệu, chỉ cho rằng đã mơ một giấc mơ hoang đường.
Đương nhiên, đây là chuyện về sau.
A Loan nhìn Chân Diệu đi đằng trước, khóe miệng mang nụ cười.
Chỉ cần tiểu thư nhà nàng muốn, thì hoàn toàn có thể là một tiểu thư khuê các đoan trang hiền lành nhất.
Nhưng rất nhanh, ý nghĩ của A Loan đã tan vỡ rồi, khác hẳn nét điềm đạm nho nhã ngày thường, một bước dài xông tới, giữ thật chặt Chân Diệu lại: “Cô nương!”
Tim Chân Diệu nhảy dựng lên, mặt lại giữ vững bình tĩnh hỏi: “Làm sao, hắn đuổi tới à?”
Thấy vẻ mặt A Loan xấu hổ, an ủi: “Không sao, chuyện mất mặt như thế, chỉ cần là đàn ông thì sẽ chẳng dám nói ra.”
Nói rồi, nói thì nàng cũng không chịu nhận.
Đương nhiên, lời đểu giả như vậy… Chân Diệu cũng không có ý định nói với một nha hoàn.
Giờ nàng mới nhớ ra ở chỗ đặc biệt như thế này nói chuyện với nam giới xa lạ, là dễ khiếm cho đối phương hiểu lầm.
Nam giới xa lạ…
Tưởng Thần bị biến thành người lạ, không tự nhiên theo Chân Diệu đi ra bờ sông.
La Thiên Trình mặt lạnh như băng cầm theo hai chùm nho vòng vo bước ra từ trong đám người, yên lặng liếc một cái đánh giá hai người đang đứng cạnh bờ sông, nhanh chóng biến mất trong đám người.
Ước chừng hai khắc sau, A Loan quay lại.
Theo nàng đến, còn có đoàn người Chân Hoán.
Thu được ánh mắt dò hỏi của Chân Diệu, A Loan thấp giọng nói: “Nhóm Đại gia thấy hầu gái, liền nói cùng đi tìm ngài.”
“Tứ muội, sao muội nán lại lâu thế?” Mặc dù Chân Hoán đã nghe A Loan nói nàng ở với Tưởng Thần, nhưng vẫn hơi kinh ngạc.
Chân Ngọc cười khúc khích: “Đại ca, cái này mà cũng phải hỏi à, huynh không thấy Tứ tỷ đang nói chuyện phiếm với Tưởng biểu ca à?”
Giờ, Chân Băng quên không ngăn Chân Ngọc lại, chỉ lẳng lặng nhìn qua Tưởng Thần, sau đó khép mi xuống.
Chân Nghiên đi qua, khẽ chào Tưởng Thần: “Cảm ơn Tưởng biểu đệ đã chăm sóc tứ muội.”
“Nhị biểu tỷ khách khí” Trước mặt người khác, Tưởng Thần luôn luôn mang dáng vẻ khiêm nhường lễ độ, đưa chân đi về phía Chân Hoán.
Chân Nghiên liếc nhìn Chân Diệu dò hỏi.
Chân Diệu lặng lẽ nhấc váy.
Chân Nghiên…
Quyết đoán quay người: “Đại ca, muội có chút chuyện muốn nói với tứ muội, huynh mang các muội muội đi tới chỗ xảo quả hoa qua trước đi, chúng muội sẽ theo sau”
Đoàn Chân Hoán vừa đi, A Loan vội lấy giày thêu từ trong người ra cho Chân Diệu thay, sau đó gói kỹ đôi giày hỏng giấu vào trong người.
Chân Nghiên vốn muốn hỏi thật sự đã xảy ra chuyện gì, thấy Chân Diệu không mở miệng, ngẫm lại lại thôi.
Chân Diệu lúc này buồn muốn chết luôn