Trời Sinh Một Đôi

Chương 341 : Lão phu nhân bị bệnh

Ngày đăng: 14:05 30/04/20


Edit: Tuyết Y

Beta: Sakura



La Tri Nhã bị Nhị Vương tử thịnh tình khẩn thiết đưa đến Tĩnh Bắc, người có tình sẽ thành thân thuộc, về phần nàng có khóc ngất trên xe ngựa hay không thì không ai biết được.



Nhị Vương tử lòng đầy vui mừng, một lần nữa bước lên con đường tiến về kinh thành Đại Chu phía trước, tất nhiên không cần phải nói thêm.



Kinh thành đã vào tháng bảy, trời nóng như đổ lửa, người trên đường cũng ít đi.



Lá thư đặc sứ Man Vĩ đưa tới đặt trên bàn trong thư phòng Chiêu Phong Đế, khiến ông tức giận không dứt.



Ám sát Công chúa, chuyện này hiển nhiên là bút tích của Lệ Vương!



Những tiểu quốc ngoại tộc kia, vì Man Vĩ và khu vực Tĩnh Bắc Đại Chu cách nhau gần nhất, một khi Lệ Vương hưng binh làm loạn, Đại Chu và Man Vĩ hình thành thế giáp công, uy hiếp quá lớn với Tĩnh Bắc, cho nên bên kia mới nhiều lần ra tay với công chúa hòa thân. May mà lần này bọn hắn không thành công, chỉ tiếc cho cô nương phủ Trấn Quốc Công.



Trước khi chia tay, La Tri Nhã đã từng bái biệt Chiêu Phong Đế ở cửa cung, Chiêu Phong Đế thoáng nhìn xa xa, vẫn còn nhớ đó là một cô nương mi mục như vẽ, dịu dàng đáng yêu. Ông thở dài một tiếng, nhấc tay viết một phần thánh chỉ.



“Hoàng Thượng, mấy vị đại nhân đến rồi.” Nội thị cẩn thận từng li từng tí nói.



Chiêu Phong Đế đặt thánh chỉ đã viết xong sang một bên, thản nhiên nói: “Truyền bọn họ vào.”



Một lát sau, mấy vị trọng thần nối đuôi nhau mà vào.



“Các vị ái khanh, chuyện lần trước thương nghị đã có đầu mối?”



Lý Các lão là người đầu tiên đứng ra nói: “Hoàng Thượng, thần cho rằng tuyệt đối không thể mở cấm biển. Loạn lạc Đông Lăng mười mấy năm trước quấy nhiễu vô số dân chúng, đến nay Tướng quân Long Hổ vẫn còn dẹp trừ ở Đông Lăng, một khi mở cấm biển, hậu quả không thể lường được! Mà hiện tại phải tăng thêm binh lính đóng giữ biên giới Man Vĩ. Yến Tây ở xa cũng đang rục rịch, nếu lại mở cấm biển, một khi có chiến sự sẽ vô cùng căng thẳng.”



Lễ bộ Thượng thư Dương Dụ Đức tán thành nói: “Hoàng Thượng, thần cũng cho là không nên mở cấm biển.”



“A, Dương đại nhân có lý do gì?”Chiêu Phong Đế bất động thanh sắc hỏi.



“Hồi bẩm Hoàng Thượng, hải ngoại phiên bang không đủ lễ chế, hành vi cử chỉ thô bỉ, vùng Đông Ngu phần đông là người ngoại tộc, Đông Ngu đông đảo người Phiên, dân chúng Đại Chu chịu ảnh hưởng của họ, phát sinh chuyện tổn hại phong tục và giáo hóa nhiều vô kể. Còn cả giáo sĩ truyền giáo ở hải ngoại kia, dựng giáo đường ở Đông Ngu, mang nghĩa truyền giáo, kích động dân chúng tin tưởng sách tà. Một khi mở lại cấm biển, phong trào này nổi lên, quả thực là thảm họa của quốc gia a!”



Chiêu Phong Đế đưa ánh mắt hướng về mấy người khác.


Chân Diệu đến phòng bếp nhỏ, xử lý xong nhộng ve, sau đó cắt mấy cọng cần tây, cho ớt sắt sợi, các loại gia vị như tiêu bột vào, xào được một đĩa lớn nhộng ve khô.



Mùi hương cay cay mê người tỏa ra, Lão Quốc Công ngoan ngoãn đợi bên ngoài không thể chờ được mà ăn hết một miệng, nóng đến dậm chân.



Nhìn Lão Quốc Công không buồn không lo, Chân Diệu cũng cảm thấy tâm tình tốt lên rất nhiều.



“Thật là thơm.” La Thiên Trình chẳng biết tới đây từ lúc nào, đứng ở cửa nói.



Lão Quốc Công đột nhiên giận dữ: “Vợ ngươi sắp sinh rồi, ngươi còn chạy lung tung, về nhanh cho lão tử!”



La Thiên Trình ngoan ngoãn đi.



Chân Diệu trấn an Lão Quốc Công xong, mới đi về phía Thanh Phong Đường.



La Thiên Trình đợi nàng trên đường.



Hai người sóng vai đi tới, hắn bất đắc dĩ nói: “Thỉnh thoảng tổ phụ sẽ xem ta như phụ thân, sau đó lại giũa cho một trận, không làm nàng sợ chứ?”



“Không có, thật ra tổ phụ như một đứa nhỏ đơn thuần vậy.”



“Kiểu Kiểu, hôm nay tổ mẫu chỉ là bi thương quá độ, nàng đừng để trong lòng.”



Chân Diệu lắc đầu, thật ra nàng muốn hỏi La Thiên Trình, ở kiếp trước của chàng, nàng còn chưa phải là nàng, không phát sinh chuyện ngựa chứng, La Tri Nhã cũng hương tiêu ngọc vẫn như vậy sao?



Nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy không có ý nghĩa, nên yên lặng nuốt xuống.



Lão phu nhân lại bỗng ngã bệnh.



Không biết là vì lớn tuổi hay làm sao mà lần bệnh này thế tới ùn ùn.



Bà nắm tay La Thiên Trình, nói: “Đại lang, tổ mẫu sợ là không xong, tổ phụ cháu tâm trí mê man, đần độn u ê như đứa trẻ. Tổ mẫu muốn ghi một sổ con thay ông ấy, xin Hoàng Thượng truyền chức vị Quốc Công này cho cháu sớm.”



Lời này vừa nói ra, cả phòng đều yên tĩnh