Trời Sinh Một Đôi

Chương 35 : Mẫu Đơn

Ngày đăng: 14:01 30/04/20


Edit: Gà



Beta: Sakura



Chiếc gương nhỏ kia không giống với loại gương trang điểm mà mấy Tiểu nương tử thường dùng, làm bằng gỗ phỉ hương, hai tấm khép lại với nhau, phía trên có khắc hoa văn cây hoa lạc tiên tinh xảo.



“Phập” một tiếng, cái gương nhỏ được Chân Diệu mở ra, mặt gương bằng thủy tinh, bóng người chiếu trong gương hiện lên rõ ràng rành mạch.



“Là kính Tây Dương.” Một Tiểu nương tử có kiến thức khẽ thốt lên.



Lúc Chân Nghiên nhìn thấy Chân Diệu lấy cái gương nhỏ ra, sắc mặt liền thay đổi, bước đến đè lại tay nàng: “Tứ muội, không được làm loạn!”



Kính Tây Dương này, mấy tỷ muội bọn nàng mỗi người có một chiếc, là lúc còn bé cậu út cho các nàng.



Cậu út không giống cậu cả với cậu hai, không có hứng với con đường làm quan, cũng không thích việc bút nghiên học tập, chỉ thích chạy khắp trời nam bể bắc, sau này lại giong thuyền vượt biển đi ra hải ngoại.



Lần đó đi đến hai năm sau mới trở lại, xếp đầy thuyền trở về, chở theo rất nhiều đồ trân quý mới lạ, phần lớn đều đem nộp lên trên.



Loại gương nhỏ hai mặt này, nghe mẫu thân nói là mang về từ lần đó, cho tỷ muội các nàng mỗi người một chiếc.



Chỉ là sau đó nữa, cậu út lại đi ra biển, nhưng lần này không quay trở về nữa, nghe nói là gặp phải bão ở trên biển, tất cả người trên thuyền đều gặp nạn.



Lại qua vài năm, không rõ vì nguyên do gì, triều Đại Chu đã hạ lệnh cấm biển, ngừng buôn bán bằng đường biển, những đồ vật Tây Dương ngày trước lưu truyền tới đây càng trở nên quý hiếm.



Đặc biệt là chiếc gương trang điểm nho nhỏ này, bao nhiêu đích nữ nhà danh môn quý tộc muốn mà không có được, chỉ có Công chúa, Quận chúa hoàng thất mới có.



Tuy Triệu Phi Thúy là cô nương của Mộc Ân Hầu phủ, nhưng cũng không có, thấy Chân Diệu lấy món đồ vật quý hiếm này ra, ánh mắt lập tức sáng lên, trong đầu nảy lên ý nghĩ nhất định phải có bằng được.



“Chân Nhị cô nương, đồ đã lấy ra, còn muốn lấy lại sao, Kiến An Bá phủ, hình như là hơi keo kiệt thì phải.”



Chân Diệu cho Chân Nghiên một ánh mắt trấn an, sau đó hờ hững lướt nhìn Triệu Phi Thúy một cái, không nói gì, chỉ cầm chiếc gương nhỏ đặt xuống cạnh ba đôi trâm vàng.
Triệu Phi Thúy càng nhìn càng vừa lòng, chợt nghe tiếng kinh hô truyền đến.



“Mọi người mau nhìn Chân Tứ xem, xem nàng khắc ra hình gì này!”



“Ôi trời ơi, là hoa mẫu đơn sao, đẹp quá, giống quá!”



Vẻ mặt Triệu Phi Thúy cứng đờ, ngước mắt nhìn sang phía Chân Diệu.



Chân Diệu một tay giữ chặt quả dưa hấu, một tay cầm dao khắc, thoăn thoắt chạm trổ ở trên quả dưa.



Vỏ dưa màu xanh biếc làm lá, gân lá rõ ràng, từng cánh hoa mẫu đơn mỏng như cánh ve xòe ra, phía trong màu đỏ tươi, viền ngoài màu trắng, thoạt nhìn vừa tự nhiên vừa sống động, hoàn toàn mượn màu sắc của thịt quả, nhưng lại tựa như một đóa mẫu đơn vừa mới bung nở, là hoa đang nở sao?



Sản phẩm khắc trái cây của hai người đều đã hoàn thành, cùng được xếp cạnh nhau ở trên khay, một thị nữ bê khay đi một vòng mời mọi người quan sát.



Con vịt con do Triệu Phi Thúy dùng quả táo điêu khắc ra tuy không tệ, nhưng đặt cạnh đóa mẫu đơn to chạm trổ từ quả dưa hấu của Chân Diệu, lại cách biệt như tiểu hài tử và đại sư.



Không cần ban giám khảo, thắng bại đã rõ ràng.



La Thiên Trình chăm chú nhìn Chân Diệu ở trên đài, thấy nàng nhẹ nhàng đặt dao khắc xuống, không ngừng xoa ngón tay của mình, trên mặt không giấu được nụ cười, xinh đẹp mà rực rỡ.



Tranh tài đã đến hồi kết, sắc trời đã dần tối, vô số đèn lồng sáng lên, trên đài được chiếu rọi sáng như ban ngày.



Mỹ nhân dưới đèn, ngọc nhan tỏa sáng, làm ngây ngất không biết bao nhiêu ánh nhìn của nam tử.



Tâm tư của La Thiên Trình đối với Chân Diệu, bắt đầu trở nên phức tạp.



Hắn luôn cảm thấy nàng không phải là cái người ở kiếp trước kia, thế nhưng, lại không nhìn ra nàng giống như có dấu vết trọng sinh.



Mơ hồ, đối với đoạn nhân duyên này, lúc trước hắn còn chống đối chán ghét, đã bắt đầu có chút tò mò.