Trời Sinh Một Đôi

Chương 358 : Không bán

Ngày đăng: 14:06 30/04/20


Chân Diệu vịn Ôn thị xuống xe ngựa, đi tới cửa, nghe được bên trong truyền đến tiếng nói.



“Thật là kỳ quái, nhà ngươi mở cửa hàng, phải hoan nghênh khách bốn phương, sao chủ tử chúng ta chọn đồ vật, lại từ chối nói có người đặt rồi hả? Đã có người đặt, vừa rồi sao lại đưa lên cho ta xem?” Giọng nói của cô gái trẻ tuổi thanh thúy linh động, bởi vì ẩn chứa tức giận nên có vài phần sắc nhọn.



Chân Diệu nhìn qua khe hở đám người, chỉ thấy nữ tử đang nói chuyện mặc vải dệt Thu Hương phía dưới váy dài thêu hoa cúc nhỏ bằng chỉ tơ vàng, bên trên song nha búi tóc cắm đông trùng hạ thảo kim hoa điền, toàn thân khí phái, tuy chỉ là trang phục nha hoàn nhưng cũng không kém cô nương nhà bình thường.



Chân Diệu nhìn nha hoàn này rất quen mặt, lại đến gần chút ít nhìn kỹ một chút, rốt cục nhận ra được.



Đây không phải lúc Chân Tịnh hồi trở lại phủ Kiến An bá dưỡng thai, là một trong những thị nữ bên người nàng sao?



Chưởng quầy bị chất vấn liên tục xin lỗi: “Thật không phải, là tiểu nhị không biết nên mới lấy ra cho khách xem.”



Chưởng quầy giải thích, nhưng trong lòng nhanh khóc.



Tiểu Đông gia tuổi còn trẻ của hắn, ngày thường khuôn mặt tươi cười nghênh người, rất hòa khí, hôm nay nhưng lại không biết vì sao, khi nghe tiểu nương tử này nói đưa đồ đến phủ Thần Vương, là đồ vật Trắc Phi nhà nàng muốn, thì tự nhiên gọi hắn tới, nói cho hắn biết bất cứ đồ vật trong tiệm này không bán cho nàng.



Không muốn bán, ngài có thể sớm nói ah, người ta đã chọn xong rồi, giá cả cũng bàn tốt rồi, bỗng nhiên bảo không bán, đây không phải bắt hắn nói luyên thuyên sao!



Trong lòng hắn oán thầm, trên mặt không hề có dấu vết gì vẫn cười chân thành mà nói



Nha hoàn kia tuổi còn trẻ cũng không phải là người dễ khuyên bảo, mấp máy môi nói: “Mà thôi, mà thôi. Nếu người khác đặt  rồi thì thôi.”



Chưởng quầy thở một hơi dài nhẹ nhõm.



“Mấy món vừa nãy ta chưa chọn thì trình lên đến cho ta xem một chút.”



Chưởng quầy cười cứng đờ, ngượng ngùng nói: “Ách, những cái…kia… Cũng bị người đặt rồi…”



Thấy mắt hạnh nha hoàn trợn lên định nổi giận, thì vội nói: “Đều là một khách nhân đặt đấy.”




Vương gia là tôn quý, tình huống còn chưa biết có được ngồi trên long ỷ, hay làm vương gia nhàn tản phú quý, chỉ sợ Vương gia cũng không muốn trở mặt với Cẩm Lân Vệ trưởng quan.



Chân Diệu không hề để ý tới nha hoàn kia, cười cười với mọi người: “Đã quấy rầy nhã hứng của các vị. Cái cửa hiệu này là do biểu ca ta khai mở đấy, nếu mọi người có cái gì nhìn trúng thì ta thay biểu ca làm chủ, giảm giá 90% cho các vị.”



Nha hoàn kia lung lay sắp đổ, cũng không nhịn được nữa cái nhục nhã này, mắt đỏ như sắp khóc.



Lúc này Chân Diệu thong dong rời khỏi đám người, vịn Ôn thị tiến vào từ cửa nhỏ.



Ôn thị không đồng ý quở trách nói: “Diệu Nhi, mẹ biết rõ con oán Chân Tịnh dạy hư mất Nhã Kỳ, có thể trước mắt bao người, con làm như thế, đắc tội Thần Vương không nói, còn rơi vào tai tiếng ương ngạch, tương lai ăn thiệt thòi đấy.”



“Có hại chịu thiệt?”



“Đúng nha, tục ngữ nói sống có khúc người có lúc ——” Ôn thị cũng hiểu được lời này điềm xấu, nuốt xuống rồi.



Chân Diệu lại thản nhiên cười cười: “Mẹ, ngài nghĩ quá xa rồi. Hiện tại con gái có bạc, có thân phận, còn có Thế tử chỗ dựa, lại bởi vì những người  vớ vẩn kia mà sống nghẹn khuất thì mới là xin lỗi chính mình. Nếu tương lai rơi xuống thì cũng có người thật lòng với con, ví dụ như ngài và Nhị tỷ. Về phần những người xu lợi tránh hại kia, cho dù con gái bây giờ là hiền lương thục đức hóa thân, đến lúc đó bọn hắn trốn được rất xa vẫn sẽ trốn rất xa đấy.”



Một phen nói khiến Ôn thị sững sờ, cảm thấy con gái nói không đúng lắm, nhưng đến cùng chỗ nào không đúng thì lại cũng không nói ra được.



Hai mẹ con đi tới hậu việ sau cửa hàng.



Bên kia nha hoàn trở về phủ, Chân Tịnh thấy hai tay nàng trống trơn, hỏi nguyên do thì giận tím mặt, tiện tay cầm lấy chén trà trên bàn trà ném xuống đất.



Tiếng vang này kinh động đến tiểu Nữu Nữu đang ngủ trong phòng, bé há miệng khóc to.



Chân Tịnh đang lúc thịnh nộ, nhấc chân đi vào xem con khóc đến thở không ra hơi, không biết sao, liền nhớ lại Tú Vương phi nói con bé giống Chân Diệu…, lập tức sinh lòng chán ghét, nói với vú nuôi đang dỗ dành em bé: ” Chuyển tỷ nhi qua tây gian đi!”



Đúng lúc này Lục hoàng tử nhấc chân đi vào, nhìn thấy tình huống này thì vui vẻ trên mặt lập tức biến mất.