Trời Sinh Một Đôi

Chương 363 : Vây Ngụy cứu Triệu

Ngày đăng: 14:06 30/04/20


Edit: Thu Hằng

Beta: Sakura



Đánh nhau ngoài đường cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng người bị đánh là An Quận Vương thì lại là chuyện khác.



An Quận Vương là ai nào? Tổ phụ của hắn từ bỏ ngôi vị hoàng đế, tiện nghi cho một chi bên phía Chiêu Phong đế.



Hoàng thân quốc thích nhiều như vậy, Chiêu Phong đế đối với ai cũng có thể ra oai, duy chỉ có An Quận Vương, bất kể bên trong nghĩ thế nào nhưng bên ngoài đều nhất nhất dung túng.



Ông cũng không muốn trên lưng mang danh bất nghĩa, đuổi tận giết tuyệt.



“Cậu út, sao cậu không nhịn đi, lại cùng An Quận Vương đánh nhau?” Đứng ngoài phòng giam, Chân Diệu than thở.



Ôn tam cữu xoa tay, than thở “Còn không phải do thói quen sao, ở bên Tây Dương, phụ nhân có chồng còn được hoan nghênh hơn cả thiếu nữ, ta một năm nhận được không mười lần thì cũng tám lần khiêu chiến quyết đấu, càng đừng nói tới loại chiến đấu bộc phát này”



La Thiên Trình âm thầm xoa mồ hôi lạnh, thầm nghĩ cũng may Đại Chu khác Tây Dương, nếu không hắn sẽ phải ngày ngày đánh nhau, không cần làm việc khác rồi.



Chân Diệu cũng không còn gì để nói, con người trong lúc tức giận cực điểm thường phản ứng theo bản năng, Ôn tam cữu ở bên kia đại dương hơn mười năm, hành động đã sớm giống với người bản xứ.



“Nhưng ——” Ôn tam cữu nhướng mày, đi qua đi lại trong phòng giam, bỗng nhiên dừng bước “Mặc dù ta không nhịn được động thủ, nhưng cũng chỉ mới kéo An Quận Vương xuống, sao lại thành bị thương hôn mê?”



Ôn tam cữu sở dĩ bị nhốt lại trong phòng giam, dù La Thiên Trình có tới đây cũng không thả, chỉ sợ là có liên quan đến việc tới nay An Quận Vương vẫn hôn mê bất tỉnh.



“Cậu, cậu xác định chẳng qua chỉ nhẹ nhàng đụng An Quận Vương một cái?”



“Dĩ nhiên. Đánh nhau ta có kinh nghiệm!”



Chân Diệu......



“Cậu út, trước ủy khuất người ở chỗ này một thời gian, cháu sẽ tìm cách.” La Thiên Trình nói.



Ôn tam cữu lơ đễnh khoát tay “Ta không sao. Hoàn cảnh nơi này cũng không tệ, chỉ là Kelly và hai đứa bé, xin giúp ta chiếu cố”



Hắn nói xong, biểu hiện thư thái có chút ngốc, ưỡn ngực ngẩng đầu tiêu sái bước hai bước, chợt nghe “Chi” một tiếng.



Ba người cùng cúi đầu, nhìn dưới chân Ôn tam cữu.



Lúc này là ban ngày, ánh sáng trong phòng giam mặc dù hơi mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy được rõ ràng. Một con chuột mập mạp, cái đuôi đang bị Ôn tam cữu giẫm lên, đang liều mang giãy dụa.


Nam tử đột nhiên trừng lớn mắt: “Ngươi biết ta?”



“Ta từng mua cá của ngươi” nam tử áo xám tùy ý trả lời, lời nói ra tiếp sau lại làm người kia chững lại “Ta còn nghe nói, vợ ngươi treo cổ tự vẫn, hình như là bị một vị vương gia cưỡng đoạt ….”



“Ngươi, làm sao ngươi biết?” Nam tử chợt đứng dậy, hai tay siết chặt, giữ lấy hai cánh tay nam tử áo xám.



Tam hoàng tử từ lúc nếm qua nữ công trở nên mê luyến những phụ nhân trẻ tuổi.



Hắn cũng có phân tấc, biết dạng phụ nhân gì có thể động, dạng nào không thể động.



Vợ của người buôn cá này cứ cách năm ba ngày sẽ đưa cá tới Yến vương phủ một lần, lại xinh đẹp động lòng người, bị Tam hoàng tử nhìn trúng.



Tam hoàng tử dùng chút thủ đoạn, thu phụ nhân này vào tay, lại như thường qua năm ba ngày chán ghét thưởng cho ít bạc rồi đuổi đi.



Có câu nói rất hay, thân tại trong giang hồ, sao có thể không bị chém giết. Phụ nhân này không giống những người trước kia, cầm bạc nén giận trở về, về tới nhà lại treo cổ tự vẫn, để lại một phong thư, nói rõ ngọn nguồn sự việc.



Lý ngư trực tiếp tìm tới vương phủ, lại bị quản gia uy hiếp dụ lợi, đem chút bạc đuổi đi.



Vốn là chuyện này cứ thế bị đè xuống, hết lần này tới lần khác không biết tại sao khi hắn về nhà thì thấy nhà có trộm, phong thư vợ lưu lại không cánh mà bay, ngày hôm sau chuyện hắn bị Yến vương đeo cho nón xanh, lại còn cầm tiền ngậm miệng bị lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.



Chuyện này, ngay cả Lý ngư cũng không còn mặt mũi, mỗi ngày đều mượn rượu giải sầu, rồi sa vào chốn phồn hoa bài bạc.



“Đều biết rồi, đều biết rồi, tất cả mọi người đều chê cười ta!” vẻ mặt nam tử này dần dần có chút điên cuồng.



Sắc mặt nam tử áo xám ôn hòa, thanh âm bình thản, lời nói phảng phất như không phải chuyện gì to tát “Ngươi có nguyện ý vì nương tử của mình đòi lại công đạo hay không?”



“Công đạo? Ngươi đang nói đùa sao? Đó chính là vương gia, là con ruột của hoàng thượng”



Nam tử áo xám trầm mặc.



Gió đêm thổi qua, lạnh lẽo khiến cho nam tử thanh tĩnh thêm mấy phần, hắn nghe người áo xám gằn từng chữ nói “Ngươi không phải ngay cả chết cũng không sợ sao? Còn sợ gì một vị vương gia?”



Lời này giống như có một cỗ mê hoặc lớn, khiến nam tử giật mình.



Ngày hôm sau khi lâm triều, thái giám vừa hô xong câu “Có việc khải tấu, không việc bãi triều” thì có mấy người cùng nhau đứng ra.