Trời Sinh Một Đôi
Chương 37 : Hai người ghét nhau
Ngày đăng: 14:01 30/04/20
La Thiên Trình vừa xuất hiện, mọi người lập tức yên tĩnh.
Chân Diệu vô thức rùng mình một cái, nụ cười sáng rỡ cũng mờ đi.
“Thiên Trình Biểu ca, sao lại không ổn?” Giọng Công chúa Phương Nhu vẫn còn vẻ lanh lảnh đặc thù của một cô bé, thế nhưng bộ dáng hờn dỗi đã ra dáng thiếu nữ.
La Thiên Trình ôn hòa nói: “Đồ trang sức của Công chúa đương nhiên không thể truyền lưu bên ngoài. Nếu Công chúa muốn thì dùng bạc mua lại là được.”
“Vậy huynh có mang theo bạc sao?”
“Thần mang không nhiều, nhưng mà sau này đưa bạc tới phủ Kiến An Bá là được.” La Thiên Trình nói xong, nhìn về phía Chân Diệu, “Không biết xảo quả hoa qua này của Chân Tứ cô nương bán giá thế nào?”
Mỗi lần Chân Diệu thấy La Thiên Trình thì đều sợ hãi theo phản xạ có điều kiện, nhưng bây giờ thấy hắn dịu dàng với Công chúa Phương Nhu thì nàng lại hơi tức.
Tên khốn kiếp này, trước mặt Công chúa thì giả vờ ôn nhuận như ngọc, còn với mình thì năm lần bảy lượt hạ sát thủ. Đúng là tiểu nhân bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh!
Trong lòng nàng tức giận nên giọng nói cũng cứng rắn: “La thế tử muốn mua thay Công chúa sao?”
La Thiên Trình nhìn dáng vẻ lạnh như băng của Chân Diệu, trong lòng rất tức giận.
Nữ nhân này, không nói đến chuyện kiếp trước, vừa rồi còn trò chuyện rất vui vẻ với nam nhân khác. Thế nào? Nàng có lý sao?
Đúng là không biết xấu hổ!
Hơn nữa, nàng hỏi như thế là có ý gì đây? Muốn mình thừa nhận mua quà cho Công chúa à?
Dù Công chúa Phương Nhu còn nhỏ tuổi, nhưng nam nữ khác biệt, dịp đặc biệt như đêm thất tịch này, thì có thế nào hắn cũng không mua quà tặng cho Công chúa.
Kiếp trước, ở trước mắt người đời, La Thiên Trình mang hình tượng quý công tử tao nhã. Kiếp này vì không muốn khiến Nhị thúc cảnh giác quá sớm, đương nhiên hắn vẫn duy trì hình tượng đó.
Dù hắn tức giận trong lòng nhưng vẫn hít sâu bình ổn cảm xúc, không mang bất cứ chút cảm tình nào mà nói: “Việc này không nhọc Chân Tứ cô nương quan tâm, xin Chân Tứ cô nương nói giá cả, sau đó tại hạ sẽ phái người đưa bạc đến quý phủ.”
Người vây xung quanh thấy bộ dạng La Thiên Trình đối với Chân Diệu lãnh đạm hữu lễ, thì dường như mọi người bắt đầu hăng máu.
Thế tử Trấn Quốc Công quả nhiên không chào đón vị hôn thê nha.
Hừ, dựa vào cái thủ đoạn bỉ ổi đó bám víu vào người ta, nếu Thế tử Trấn Quốc Công có thể chào đón nàng ta thì mắt hắn mới mù đấy.
Tưởng Thần ngẩng nhìn nửa vầng trăng trong bầu trời đêm, nhẹ than.
Tại sao đôi tất trắng biểu muội để lộ kia vẫn ở trong đầu không đi thế?
Thiếu niên tỏ vẻ rất buồn rầu.
Các hạng mục tỉ thí tài nghệ Hội nữ nhi vừa kết thúc, sẽ có người phụ trách đến quý phủ của tiểu nương tử đạt được thứ hạng tốt báo tin vui.
Phủ Kiến An Bá đã sớm biết tin tức xảo quả hoa qua của Chân Diệu làm được đánh giá tuyệt phẩm. Vừa vào phủ, Chân Diệu đã bị Lão phu nhân mời qua.
Ở Ninh Thọ Đường, một phòng nữ quyến đều đến đông đủ.
“Tứ nha đầu, giỏi, giỏi, giỏi, tổ mẫu đúng là không nhìn lầm cháu.” Lão phu nhân liên tiếp nói ba từ giỏi, biểu đạt tâm tình vui sướng của mình.
Không phải vì bà không kìm được kích động, mà rất nhiều năm rồi chưa từng xuất hiện tuyệt phẩm, hôm nay lại rơi trúng phủ Kiến An Bá, đó là danh tiếng tốt vô cùng.
Đại phu nhân đương nhiên cũng mang vẻ mặt tươi cười khen ngợi Chân Diệu.
Nói cho cùng, phủ Kiến An Bá vẫn là của Đại phòng.
Ngay cả Nhị phu nhân Lý thị trước sau như một thích đố kỵ ghen tỵ, hôm nay cũng cho nàng một bộ mặt tươi cười.
Mặc dù không phải đôi nữ nhi của bà đoạt được tuyệt phẩm cũng có chút đáng tiếc, nhưng phủ Kiến An Bá đoạt được, chứng minh Bá phủ nuôi dạy Tiểu nương tử tốt, rất có lợi cho việc kết hôn của nữ nhi sau này.
“Ôi chao, Diệu nha đầu à, xảo quả hoa qua được đánh giá tuyệt phẩm kia của cháu đâu rồi, nhanh lấy ra đây cho chúng ta cùng nhìn một cái xem nào.” Ánh mắt Lý thị quét qua quét lại.
Lão phu nhân gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng, Tứ nha đầu, cháu để đồ ở đâu rồi? Hôm nay tổ mẫu đi dâng cúng cho cháu, để cho tổ tông nhìn thấy nữ nhi Bá phủ rất có triển vọng.”
Ôn thị cũng không thúc giục, nhưng cũng không còn vẻ che giấu như ngày thường, mà khuôn mặt tươi cười nhìn về phía Chân Diệu.
Chân Diệu cầu cứu nhìn về phía Chân Nghiên.
Chân Nghiên lại đưa cho nàng một ánh mắt lực bất tòng tâm.
Chân Diệu nhếch khóe miệng cười có phần cứng nhắc: “Tổ mẫu, xảo quả hoa qua,cháu bán rồi. . . . . .”