Trời Sinh Một Đôi

Chương 380 : Hoa mầu

Ngày đăng: 14:06 30/04/20


Chờ nha hoàn đi xa, Chân Diệu có chút ngây người.



La Thiên Trình thầm than một tiếng, nắm lấy tay nàng “Kiểu Kiểu”



Chân Diệu hoàn hồn, giọng nói hơi phức tạp “Tam đệ muội nhanh như vậy đã có hỉ”



Cảm thấy nói như vậy có chút không đúng, nàng vội giải thích “Ta không phải không cao hứng, chỉ là, chỉ là cảm thấy quá nhanh …”



“Là quá nhanh” La Thiên Trình nói theo nàng, trong lòng cũng không biết là tư vị gì.



Hai người tính ra thành thân đã hơn hai năm, trong mắt người ngoài, con nối dòng là vấn đề sẽ bị nghị luận, đặc biệt là ở tình huống Điền Tuyết mới thành thân hơn nửa năm đã có tin vui. Cũng khó trách người vẫn luôn hoạt bát như Kiểu Kiểu lại cảm thấy hụt hẫng.



“Trở lại Thanh Phong đường thôi, Tam đệ muội có thai, chúng ta cũng nên có quà chúc mừng” Chân Diệu rất nhanh hồi phục tâm tư, kéo tay La Thiên Trình nói.



Dù thế nào nàng cũng không phải người không nhìn được người khác sống tốt.



La Thiên Trình nhíu mi, nghiêng mặt nhìn nàng “Kiểu Kiểu …”



Hắn còn muốn nói không gấp, hai người còn trẻ, nhưng cảm thấy lời này có chút gượng ép, ngược lại sẽ thêm áp lực cho nàng, cho nên không biết nói gì cho tốt.



Chân Diệu cười nhẹ nhàng “Đi thôi, tổ mẫu rất nhanh sẽ có chắt trai, là chuyện tốt, tâm tình lão nhân gia người tốt, thân thể sẽ khỏe mạnh hơn”



Trở lại Thanh Phong đường, Chân Diệu phân phó Bạch Thược “Gói hai cân tổ yến thượng hạng”



Chờ Bạch Thược chuẩn bị thỏa đáng, hướng La Thiên Trình nói “Chàng hôm nay ăn hơi nhiều, cũng đừng đi luyện võ, không bằng đi thư phòng nghỉ ngơi, đọc sách giết thời gian”



La Thiên Trình cười nói “Ta đi thư phòng chờ nàng”



Chân Diệu cười không thành thật, liếc mắt quay người rời đi.



Vợ chồng Tam lang ở bên cạnh Hinh Viên, trong viện có một ao nhỏ, bên trong trồng đầy hoa sen, tên là Hạm Đạm cư, là một chỗ ở thanh nhã.



Gặp lúc cuối xuân, trong hồ phủ từng mảng lá sen xanh lục tươi mới, nhưng không thấy hoa sen, loàng thoáng thấy mấy nụ hoa dưới lá, tựa như không muốn lộ ra, có một nét đẹp thú vị.



Chân Diệu mang theo Bạch Thược tới đây, thấy Điền Tuyết và Điền thị đứng cạnh hồ sen nói chuyện.
“Nha đầu ngốc, mẹ biết, trong lòng con cũng khó khăn, nhìn gầy đi rồi”



“Mẹ, con gầy đi?” Chân Diệu có chút buồn bực. Áo mùa xuân của năm ngoái nàng mặc còn có chút chật đây.



Ôn thị cầm khăn lau khóe mắt, đau lòng nói “Làm sao có thể không gầy, mẹ biết, con sợ mẹ lo lắng, nhưng con cũng không cần cậy mạnh, có gì ủy khuất phải nói với mẹ”



Khóe miệng Chân Diệu co quắp.



Không ngờ nàng vậy mà không sầu khổ, cũng không có gầy đi, thật là xin lỗi mọi người.



Ôn thị sợ Chân Diệu thương tâm quá độ, lên tiếng chuyển đề tài “Hôn sự của Ngũ muội con đã định ra rồi”



Ánh mắt Chân Diệu sáng lên “Định nhà ai?”



“Là Thanh Dương, công tử Khương gia”



“Khương gia Thanh Dương?”



Biết nữ nhi đối với cái này không biết nhiều, Ôn thị giải thích “Khương lão thái gia từng là đế sư, hiện tại mặc dù đã ở ẩn, danh vọng vẫn còn. Tổ mẫu con nói, đây là cửa hôn sự vô cùng tốt, là Nhị bá con tự chọn. Khương gia trăm năm thi thư, Thanh Dương lại cách kinh thành không xa, là mối hôn sự không thể tốt hơn”



Chân Diệu gật đầu lia lịa “Đúng vậy”



Ôn thị giảm tiếng nói xuống “Thật ra thì, nếu không phải Nhị bá nương cả ngày lo thu xếp hôn sự cho Băng nhi thì Nhị bá con cũng không định ra hôn sự nhanh như vậy. Thanh Dương Khương gia mặc dù danh tiếng tốt, nghe nói vị công tử kia Nhị bá con đã gặp qua một lần, nhưng hôn sự có chút gấp gáp”



Các gia đình tại kinh thành có cô  nương cùng độ tuổi này, bởi vì thường mở các loại yến tiệc lui tới nên cũng có dự định của mình.



Chân Diệu hiểu rất rõ bất đắc dĩ của Nhị bá, cười nói “Ánh mắt Nhị bá đích thực không tệ”



Chờ trở về phủ, ban đêm vợ chồng nhàn thoại, Chân Diệu đem chuyện này thuận miệng nói ra “Hôn dự của Ngũ muội cuối cùng cũng định ra, trái tim ta cũng buông xuống, chàng biết không, lúc biết Nhị bá nương cố ý hứa gả Ngũ muội cho Nhị lang, cả người ta đều cảm thấy không tốt”



La Thiên Trình cười nói “Nàng lo loạn cái gì, có ta ở đây, còn có thể để Nhị lang cưới Ngũ muội vào cửa sao?”



“Thanh Dương Khương gia …” Nụ cười của hắn bỗng nhiên thu lại, nghiêm nghị hỏi “Định ra với vị công tử Khương gia kia?”