Trời Sinh Một Đôi

Chương 411 : Bàn chông

Ngày đăng: 14:06 30/04/20


Edit: Soc col



Beta: Sakura



Vật kia hình tròn, to cỡ chậu nước rửa mặt, dày chừng một thước, kỳ quái nhất là bên trên cắm từng mũi tên, chỉ chừa đầu tên bên ngoài thẳng đứng, nhìn qua chi chít hơn trăm cái.



“Đây là cái gì?” Vật này quá kỳ lạ đi, vẻ mặt La Thiên Trình trịnh trọng nâng nó lên, cúi người đặt trước mặt nàng, Chân Diệu gạt những ủy khuất sang một bên, không nhịn được hỏi.



“Đây là bàn chông.”



“Gì?” Chân Diệu ngẩn ra.



“Bàn chông nha.” La Thiên Trình nói tỉnh bơ.



“Bàn...... chông......” Chân Diệu nói kéo dài, vẫn không nghĩ được ra đây là cái quỷ gì.



La Thiên Trình nhìn nàng, dịu dàng cười: “Lần trước ta cắt đuôi Cẩm Ngôn, nàng tức giận, không phải đã nói nếu sau này ta lại phạm sai lầm sẽ phạt ta quỳ trên bàn chông sao?”



Vẻ mặt Chân Diệu như bị sét đánh.



Phu quân đại nhân, chàng không phải mắc bệnh thần kinh mà đang đùa ta thôi đúng không?



Ánh mắt nàng dời xuống nhìn vật kia, không khỏi thở dài, thật không phụ cái tên bàn chông!



La Thiên Trình nhìn thấy thần sắc nàng buông lỏng, trong lòng vui mừng.



Hắn biết, hắn chế ra đồ chơi này, chắc chắn làm vui lòng Kiểu Kiểu.



Hắn vén vạt áo, quỳ xuống.



Chân Diệu bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, nhào qua kéo hắn lên, vừa mắng vừa khóc: “Chàng bị ngốc à, ta xem xem, có chảy máu không?”



La Thiên Trình ngượng ngùng cười cười: “Không có, ta mặc quần bông.”



Chân Diệu......



Nàng mới làm chuyện ngu ngốc gì vậy, đau lòng con người không biết xấu hổ này!



Xoay người ngồi lên giường gạch, không thèm để ý đến hắn nữa, chợt nghe thấy tiếng sột soạt, không nhịn được bèn nhìn lại, thấy La Thiên Trình đã nhanh chóng cởi quần, lộ ra hai cái chân dài lớn rắn chắc hữu lực, quỳ lên bàn chông.



Lúc này, sắc mặt Chân Diệu thật sự trắng bệch.



La Thiên Trình nâng mắt: “Vợ, nàng tha thứ cho ta chứ?”




Ánh mắt Trương phó tướng sáng lên.



Thật tốt quá, tướng quân muốn dạy bọn họ chiêu thức mới rồi, ai mà không biết sự lợi hại của tướng quân chứ!



Hắn không nghi ngờ bị lừa, hấp tấp chạy đi, không lâu sau gọi một đám tiểu tử ánh mắt sáng rực.



La Thiên Trình nhàn nhạt quét mọi người một vòng, miệng cười mỉm, phong thái quý công tử khiến tâm can mọi người run lên, thầm nghĩ, Wow, tướng quân bọn họ ở phía dưới, bây giờ nghĩ đến, tựa hồ thấy không khỏe chỗ nào ý.



Phi phi, đoán mò cái gì chứ!



“Hôm nay dạy các ngươi một chiêu, vô địch liên hoàn chân.”



“Vô địch liên hoàn chân?”



La Thiên Trình ngoắc ngoắc tay, mọi người vây quanh.



“Xoay người.”



Mọi người biết điều làm theo, chỉ cảm thấy sau lưng đằng đằng sát khí, không khỏi thầm khen một tiếng thật là chiêu thức lợi hại.



Ngay sau đó cái mông đau điếng, tạo thành một vòng người rối rít bị đá ra xa mấy trượng mới dùng tư thế chó gặm phân ngã nhào trên mặt đất.



“Quay lại.”



Mọi người chật vật bò dậy, theo bản năng kẹp chân.



“Hử?”



Một câu nghi vấn bá đạo, mọi người lập tức ngoan ngoãn đứng vững, ngay sau đó lại một lần nữa bị đá bay.



Cho đến khi bò cũng không dậy nổi rồi, La Thiên Trình mới hừ lạnh một tiếng: “Sau này các ngươi, còn dám nói hưu nói vượn về ta nữa, ta sẽ không phải đạp mông, mà là đạp miệng.”



Mọi người bận rộn che miệng lại, vẻ mặt đưa đám nói: “Tướng quân, chúng ta cũng không dám nói thật nữa!”



La Thiên Trình giật giật khóe miệng.



Nhất định là bình thường hắn quá dung túng bọn họ, mới nuôi ra một đám tiểu tử miệng tiện da dày* như vậy!



Hắn có chút bế tắc, giơ tay lên xoa bóp huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ nói: “Hôm qua là phu nhân ta tới, vừa vặn hôm nay không cần xuất thành, chờ thao luyện xong, cùng đi uống rượu.”



Một cô gái cao gầy mặc chiến bào từ xa lại gần, cười hỏi: “La tướng quân, hôm nay có chuyện gì mà cao hứng vậy?”