Trời Sinh Một Đôi

Chương 426 : Song hỉ

Ngày đăng: 14:07 30/04/20


La Thiên Trình vừa thấy vẻ mặt thái y, trong lòng lộp bộp một cái, cả người đều không xong, đứng phắt lên, đi hai bước về phía thái y, lại sợ quấy rầy thái y bắt mạch, cố ép ngừng lại.



Hắn ngồi xuống lại đứng lên, lặp đi lặp lại mấy lần, lão phu nhân nhìn đến hoa mắt, không nhịn được hỏi: “Thái y, rốt cuộc làm sao?”



Thái y không có lên tiếng, ý bảo Chân Diệu đưa một cái tay khác ra, đổi tay khác để bắt mạch.



La Thiên Trình nín thở ngưng thần, chỉ cảm thấy tim đập chưa từng gấp rút như vậy, hận không thể nện cho vị thái y cả buổi không mở miệng này mấy quả, để giải tỏa sự lo âu trong lòng, nhưng hết lần này tới lần khác không đụng được, lại càng nóng lòng hơn.



Ngay cả lão phu nhân cũng có chút gấp gáp rồi, nghĩ thầm, Tĩnh Bắc nơi ấy trời lạnh đất đông, vợ Đại Lang lại một đường lặn lội đường xa, sẽ không phải là xảy ra bất trắc gì chứ?



Đã đến tháng này rồi, nếu như có vấn đề gì, vậy có thể làm thế nào mới được!



Bên trong phòng một bầu không khí ngưng trọng, nha hoàn bà tử đứng hầu ngay cả hô hấp cũng thả nhẹ một chút, sợ gây ra tiếng động dẫn tới chủ tử không thỏa mái, dưới loại tình hình này, sợ rằng trực tiếp bán ra cũng là có.



Ngay trong sự chú ý của mọi người, thái y cuối cùng buông tay ra, chậm rãi lộ ra nụ cười.



Nụ cười này, phảng phất một cánh tay vô hình đã kéo ra tấm màn xếp ly dày cộm nặng nề trầm thấp bên trong phòng, cả bầu không khí được buông lỏng.



Khóe miệng lão phu nhân không tự chủ bị lây một tầng ý cười: “Thái y, tình huống như thế nào?”



Chỉ có La Thiên Trình quan tâm sẽ bị loạn, vẫn là vẻ mặt trịnh trọng, nhìn chằm chằm thái y không chớp mắt, sợ trong miệng ông ta phun ra cái gì không dễ nghe. Khi đó, có lẽ sẽ trực tiếp ném hàng già này ra ngoài cũng không nhất định.



“Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng La tướng quân.” Thái y hiển nhiên không hiểu sự không thể nói lý của một số người nhà, vuốt vuốt chòm râu gọn gàng đã được xử lý sạch sẽ, cười tủm tỉm nói, “Hỉ mạch này của Huyện chủ. Là song mạch chi tướng.”



“Song mạch chi tướng? Đây là ý gì?” La Thiên Trình ngây ngốc hỏi.



Lão phu nhân đã là vui vẻ ra mặt: “Thật không?”



Thái y ôm quyền: “Hạ quan đã kiểm tra cẩn thận, hẳn là sẽ không sai.”



“Thật tốt quá!” Lão phu nhân kích động đứng lên, cất giọng nói, “Hồng Phúc, dâng trà cho thái y.”



Đây chính là ý muốn khen thưởng thật hậu rồi.




Mắt Lý thị sáng lên, cười đến không khép miệng lại được: “Tứ cô nãi nãi không chê là được, chờ lần sau ta mang nó tới đây.”



Nói tới đây, đề tài thay đổi: “Thế tử vẫn bận rộn như vậy sao, cũng không có thời gian ở bên cháu nhiều?”



Chân Diệu gật đầu nói: “Quả thật bề bộn nhiều việc, song chàng muộn đến mấy cũng sẽ về.”



Sức khỏe Chiêu Phong Đế không được tốt không thể vào triều, liền lệnh hai vị hoàng tử Quế Vương và Thần Vương giám quốc, người sáng suốt đã có thể nhìn ra, đế vương kế tiếp, là xuất hiện giữa hai vị này rồi.



Trong lúc chuyển giao Hoàng quyền, lại có loạn trong giặc ngoài, lấy vị trí của La Thiên Trình hôm nay, không bận rộn mới là lạ đấy.



Lý thị che miệng cười nói: “Nam nhân có bản lĩnh mới bận rộn mà. Tứ cô nãi nãi, Nhị bá nương lần này tới đây, thật ra còn có yêu cầu quá đáng.”



“Nhị bá nương mời nói.”



Lý thị thở dài: “Ta cũng không sợ chê cười, mấy năm này, ta cả ngày lo đến ngủ không yên, hôn sự của Băng Nhi, thật sự thành tâm bệnh rồi. Lần này Thế tử lãnh binh đi Tĩnh Bắc, chắc biết không ít binh sĩ nhỉ, cháu xem, có thể để cho hắn giúp đỡ tìm người thích hợp hay không?”



Mặc dù Chân Diệu không chịu được Lý thị, đối với Chân Băng thật sự coi như muội muội, nghe vậy bèn nói: “Chờ Thế tử về, cháu đề cập một chút với chàng. Nhưng chàng biết đều là võ tướng, không biết ——”



Lý thị vội vàng khoát tay: “Võ tướng tốt, bây giờ ta cảm thấy, võ tướng tốt hơn đám thư sinh cổ hủ nghèo hèn vai không thể vác kia nhiều.”



Lần này chiến thắng trở về, bao nhiêu nam nhi tốt thăng quan tiến tước, lúc ấy bà ta liền có tâm tư này, chẳng qua lời này vẫn phải chờ Chân Diệu trở lại mới dễ nói.



Được lời chắc chắn của Chân Diệu, Lý thị hài lòng, đứng lên nói: “Ta có chút mót, đi tịnh phòng một chút, hai mẹ con các người trò chuyện thoải mái đi nhé.”



Bà ta biết ở lại tiếp nữa chỉ làm cho người ghét thôi, để lại thời gian nói chuyện thân mật cho hai người.



Chờ Lý thị vừa đi ra ngoài, không khí lại càng thêm buông lỏng, Ôn thị đưa tay xoa xoa bụng Chân Diệu, thở dài nói: “Cuối cùng có con rồi, sau này con thật sự đứng vững chân rồi.”



“Mẹ ơi, hai ngày trước Nhị tỷ sang đây thăm con, con thấy tỷ ấy hao gầy rất nhiều, hỏi tỷ ấy, tỷ ấy chỉ nói vẫn tốt, cũng không biết rốt cuộc thế nào đây?”



Chuyện áo bông hoa lau, khiếp sợ vua và dân, nhất là quan viên Hộ bộ, hơn nửa đều gặp phải phiền toái, nguyên Thượng thư Hộ bộ bị tước chức quan, Hữu Thị lang thì là cả nhà tịch thu tài sản chém đầu, Tả thị lang là nhà chồng của Chân Nghiên, kết quả coi như là tốt, chỉ là giáng chức phạt bổng, dầu gì còn ở lại trong giới thượng tầng này.