Trời Sinh Một Đôi

Chương 430 : Tỉnh lại

Ngày đăng: 14:07 30/04/20


Không bao lâu,tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ vang lên khắp phòng.



Lão phu nhân Trấn Quốc Công thở dài một hơi, Ôn thị kích động đi tới cửa, hận không thể đẩy cửa phòng ra xông vào.



Cửa mở, một bà tử đi ra, trong ngực ôm lấy đứa bé được bọc trong tã lót lụa hoa đỏ thẫm, mặt mũi tràn đầy nụ cười: “Chúc mừng Lão phu nhân, là ca nhi.”



Lão phu nhân nhìn thoáng qua, theo lý thuyết sinh đôi đều nhỏ một chút, gầy yếu một ít, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ này lại mập mập, tuy làn da nhiều nếp nhăn và còn nhắm mắt nhưng nhìn vẫn rất đáng yêu.



“Cám ơn trời đất!” Lão phu nhân nở nụ cười.



Đứa trẻ bị bà tử ôm vào phòng kế bên cạnh, chỗ đó đã có mấy vị vú em đang chờ.



Nhưng lúc này, trong phòng sinh truyền đến tiếng kinh hô: “Sao ca nhi lại không khóc vậy?”



“Không tốt, ca nhi không còn thở!”



Sắc mặt Lão phu nhân trắng bệch, Ôn thị cũng không nhịn được nữa, trực tiếp vọt vào.



“Nhanh truyền thái y!” Lão phu nhân kịp phản ứng, lạnh lùng nói.



Từ viện sử đã chờ ở đây từ sớm vội vã đi vào, vừa thấy bộ dạng của đứa bé, nhanh chóng lôi kim châm ra đâm vào mười hai huyệt trên người, rồi vừa vuốt gót chân vừa vuốt sau lưng bé.



Tiếng khóc yếu ớt truyền đến, tất cả mọi người trong phòng đều nhẹ nhàng thở ra.



Đang nghe hài tử khóc tiếng vang lên lúc, trong lòng Chân Diệu bỗng nhiên buông lỏng, thoáng cái đã mất đi sở hữu tất cả khí lực, lâm vào bóng tối.



Bỗng nhiên La Thiên Trình ngẩng đầu lên, nắm chặt tay Chân Diệu gào một tiếng: “Kiểu Kiểu?”



Hắn vươn tay ra run rẩy đưa lên chóp mũi Chân Diệu, tướng quân trẻ tuổi đứng trước thiên quân vạn mã mà mặt vẫn không đổi sắc, giờ khắc này lại thoáng cái ngã ngồi xuống mặt đất, thống khổ nhưn bài sơn đảo hải, đôi môi tái nhợt không còn chút máu nào.



Trong lòng Y bà run sợ tiến lên xem xét, sau đó kinh sợ kêu lên: “Không tốt rồi, Huyện chủ không còn thở nữa!”



Tiếng rầm vang lên, Ôn thị cũng không nhịn được nữa, thẳng tắp té xuống.




Nàng lui về phía sau một bước, dường như không thể tin được đây là những lời mẹ mình có thể nói ra được, lồng ngực phập phồng, tức giận đến phát run: “Tại lúc mẫu tử Tứ tỷ bình an, mà mẹ còn tính toán như thế, không phải khiến cho con gái mất mặt sao?”



Lý thị không hiểu sao Chân Băng phẫn nộ: “Làm sao lại xấu hổ, cũng không phải bảo con tranh nam nhân với Tứ tỷ con, không phải mẹ đã nói vạn nhất nó có chuyện gì sao, hai cháu ngoại trai của con còn nhỏ như vậy, chẳng lẽ con yên tâm để La Thế tử cưới nữ nhân khác? Mẹ đây cũng là phòng ngừa chu đáo mà thôi, nếu con gả đến thì đối với con và hai đứa bé kia đều là chuyện tốt, cho nên mới muốn bây giờ con phải biểu hiện —— ”



“Mẹ, ngài hết hy vọng đi, con gái thà chết già trong nhà, làm cả đời gái lỡ thì thì cũng không làm kế thất này.” Chân Băng cười lạnh nói.



“Con thật không biết điều!” Lý thị khó thở.



Chân Băng lạnh lùng liếc bà ta một cái: “Nếu mẹ chê con chướng mắt, xấu hổ vì con không gả đi được thì con gái sẽ cắt tóc làm ni cô!”



Nàng nói xong cũng không quay đầu lại đi rồi, bịch một tiếng gài cửa lại.



Lý thị thấy Chân Băng nhăn mặt đi rồi, tức giận mắng một trận, cũng không có đuổi theo.



Sau khi đi ra ngoài, ánh mặt trời chói sang, Chân Băng giơ ống tay áo lên che che, chỉ cảm thấy đứng ở phủ Trấn Quốc Công thì có cảm giác có người cười cợt nàng, nên không thể ở đây được nữa.



Bởi vì lúc đến là ngồi cùng xe ngựa với Ôn thị, Lý thị, lúc này phải đi, nên không thể ngồi xe này, nhưng lúc này nàng rất không muốn dính dáng tới phủ Quốc Công, phân phó người đi mướn một chiếc xe ngựa, rồi báo cho hạ nhân phủ Quốc Công mình phải về rồi ngồi lên xe ngựa đi luôn.



Lý thị nghe xong hạ nhân báo lại Chân Băng đi về thì tức giận đến cắn răng, thấy Ôn thị phải đợi Chân Diệu tỉnh lại mới đi thì cũng ở lại.



Mặt trời lặn phía tây, đèn rực rỡ mới lên, cuối cùng Chân Diệu cũng tỉnh lại.



Thời khắc sống chết, hình như nàng mơ thấy một giấc mơ rất thật, mơ thấy thân nhân yêu thương nàng kiếp trước nghe nói nàng lại muốn đi ra ngoài đi xa thì khuyên nhủ nàng lưu lại.



Nhưng khi đó, luôn luôn có một giọng nói quen thuộc tại bên tai gọi nàng, cuối cùng nàng vẫn bốc đồng rời nhà ra đi.



Mà giờ khắc này, đập vào mi mắt chính là gương mặt quen thuộc.



“Kiểu Kiểu, nàng đã tỉnh, có muốn uống nước không?”



Chân Diệu lắc đầu, giọng nói hơi suy yếu: “Ta muốn ăn móng giò.”