Trời Sinh Một Đôi

Chương 447 : Khát nước ba ngày

Ngày đăng: 14:07 30/04/20


Edit: Tuyết Y

Beta: Sakura



Thanh niên tốt La Thiên Trình này không có ưu điểm gì khac, chỉ có một, chính là mang thù.



Trận này, hắn cũng hận cả hoàng gia, may mà giết chết lão yêu bà Thái Hậu kia, trong lòng hắn ít nhiều thoải mái hơn một chút.



Dù là như thế, nhưng hắn cũng nhìn không thuận mắt tên tiểu đồng bọn Lục Hoàng tử vẫn luôn vui sướng nữa, càng đừng đề cập đến bên đối lập. Vì vậy hắn không thương tiếc mà đẩy Ngũ Hoàng tử, cũng chính là Quế Vương vào hố phân đã đào sẵn.



“Vương gia đã biết, Phù Phong Chân nhân từng thiếu thần một nhân tình, ngày ấy cố ý bảo hắn nói việc này ra, hắn nói ngày tế thiên rất có thể xuất hiện Nhật thực.”



Thật ra, La Thiên Trình biết rõ ngày tế thiên sẽ có Nhật thực là việc của đời trước, không có chút quan hệ nào với Phù Phong Chân nhân, nhưng mà lúc này, chỉ có thể lấy lão ra làm bia thôi.



Lục Hoàng tử ít nhiều có chút không thoải mái, cau mày nói: “Nếu như vậy, Phù Phong Chân nhân làm sao không nhắc nhở Phụ Hoàng một chút?”



Gài bẫy Ngũ Ca thì đương nhiên hắn thích, nhưng vừa nghĩ đến yêu đạo kia thờ ơ chế giễu, ngộ nhỡ sau này cũng cười cợt hắn như vậy, thì cũng chẳng quá hay ho.



“Dù sao là thời gian Khâm Thiên Giám tính ra, chân nhân cũng chỉ đoán, không tiện nhiều lời.” La Thiên Trình thản nhiên nói.



Lục Hoàng tử đương nhiên tin rồi.



Không phải hắn quá thành thật, mà thực sự hai người hợp tác quá lâu, hôm nay gài cái bẫy này, đến mai gài cái bẫy kia, cấu kết với nhau làm việc xấu quá vui vẻ rồi, thế nào cũng không nghĩ tới việc tổ mẫu hắn đã làm mất lòng người ta.



Hoàng tử làm nên trò trống chỉ có hắn và Quế Vương, nếu Quế Vương ngã hỏng, thì ngôi vị Hoàng đế kia rơi xuống đầu hắn là không thể thay đổi.



Cho nên tâm tình Lục Hoàng tử rất tốt, chỉ vào Tố Tố tiến đến dâng trà trêu đùa: “Cẩn Minh, sau này Bổn vương sẽ đưa Tố Tố cho ngươi, hồng tụ thiêm hương.”



Tay Tố Tố bưng trà run lên.



La Thiên Trình bình tĩnh nhận lấy chén trà, quét Tố Tố một cái, nhướn mi nói: “Nha hoàn nhà ta không thiếu. Hồng tụ thiêm hương mà nói thì...... quá xấu!”
Vừa nghĩ như thế, Chân Tịnh lập tức không còn xoắn xuýt, ôm nhi tử lại gần Lục Hoàng tử.



Lục Hoàng tử trêu chọc khuê nữ xong, rồi nhấc chân đi: “Gần đây Bổn vương có nhiều việc, về thư phòng trước đây.”



Chân Tịnh ôm nhi tử lắc lư trong gió, chỉ cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn như đóa hoa tươi của nữ nhi đặc biệt chướng mắt.



“Mẫu phi.” Trẻ con đều nhạy cảm, Trân Trân mơ hồ cảm thấy Mẫu phi không thân cận với nàng bằng Phụ vương, nhưng đứa nhỏ không muốn xa rời mẫu thân là thiên tính, bé vẫn không nhịn được thân thiết với Chân Tịnh, có điều trong sự thân thiết có thêm vài phần cẩn thận lo sợ.



Chân Tịnh không tự chủ nghiêm mặt, hỏi: “Mời sư phụ dạy con học, học như thế nào rồi?”



Trân Trân cắn cắn môi nói: “Đã có thể thuộc lòng Tam Tự kinh rồi ạ.”



Lúc này Chân Tịnh mới lộ ra nụ cười thản nhiên: “Không tệ.”



Chỉ hai chữ này, Trân Trân thụ sủng nhược kinh, vươn bàn tay nhỏ bé ra kéo góc áo Chân Tịnh, cười dịu dàng nói: “Mẫu phi, Trân Trân đọc cho ngài nghe được không?”



Chân Tịnh lại bỗng nhiên thu nụ cười, nhìn chằm chằm vào má lúm đồng tiền bên má Trân Trân.



Lúm đồng tiền kia nhỏ nhỏ nhàn nhạt, như đựng rượu ngon say lòng ngừi, lộ ra sự đáng yêu đặc biệt của bé gái, thế nhưng rơi vào mắt người làm mẫu thân, lại là cảm giác nhìn thấy mà giật mình.



Đúng vậy, nàng sớm nên thừa nhận, Trân Trân càng lớn càng giống Chân Tứ!



Chân Tịnh chưa bao giờ là kẻ ngốc, nàng chỉ buộc chính mình không nghĩ về hướng đó mà thôi.



Chẳng lẽ, Vương gia đã sớm có tâm tư với Chân Tứ, lúc này mới đặc biệt thiên vị Trân Trân sinh ra giống nàng ta?



Nàng nghĩ đến nhập thần, tay ôm Bình ca nhi không tự giác chặt hơn, Bình ca nhi không nhịn được bắt đầu giãy dụa, đúng lúc Trân Trân lo lắng vươn tay muốn kéo Chân Tịnh.



Chân Tịnh hoàn hồn, vô thức đập vào tay Trân Trân một cái, khi nhìn khuôn mặt ủy khuất của nữ nhi, nàng cũng không áy náy, chỉ oán hận nghĩ, sinh ra nữ nhi giống Chân Tứ, đây cũng là oan nghiệt mà!