Trời Sinh Một Đôi

Chương 450 : Nhớ người đến mức ngẩn ngơ

Ngày đăng: 14:07 30/04/20


Chân Diệu lười biếng nhìn thiệp một cái rồi quăng đi, nói với Mộc Chi: “Nói ban đêm ta bị lạnh, không thoải mái, không dám lây bệnh cho Quý phi nương nương.”



Năm trước Bạch Thược gả cho Trì phó tướng, đầu mùa xuân đi theo Trì phó tướng trấn thủ biên quan đi, đám người Bách Linh từng người lấy chồng, có trong phủ làm ma ma quản sự, có đi ra ngoài làm nương tử chưởng quỹ, hiện tại trong đám nha hoàn đắc lực nhất là Mộc Chi và Tước Nhi.



Mộc Chi không thông minh nhưng lại chững chạc hơn Tước Nhi, nói dạ một tiếng, quy củ nói với nội thị đưa thiệp tới.



Nội thị sờ sờ lỗ mũi rồi đi.



Chân Tịnh thấy Chân Diệu không có tới chỉ có mấy người Chân Ninh tới, qua mấy ngày Thần Khánh Đế đến đây nhìn khuê nữ thì mở miệng nói: “Mấy ngày trước đây thiếp mời mấy tỷ muội nhà mẹ đẻ tới cung ngắm hoa, không ngờ Tứ muội bị bệnh, cũng không biết hiện tại như thế nào.”



Thần Khánh Đế vừa  nghe thấy Chân Tịnh nói xong, tưởng Chân Diệu bị bệnh nặng, cau mày nói: “Làm sao không có nghe nói phủ Quốc Công xin thái y?”



Rồi ra lệnh cho Đại thái giám Dương công công: “Truyền  ngự y, đi phủ Quốc Công khám cho Huyện chủ Giai Minh.”



Chân Tịnh vội nói: “Lúc ấy Tứ muội nói bị cảm lạnh, chắc không sao đâu ——”



Lời còn chưa nói hết mà Thần Khánh Đế quăng một câu: “Nàng cũng không phải là ngự y, biết cái gì?”



Một câu nói khiến cho Chân Tịnh nghẹn họng gần chết, một lúc lâu mới thuận khí  ( chủ yếu do thỉnh thoảng bị Thần Khánh Đế làm cho nghẹn họng nên cũng thói quen), trên mặt cũng không thấy khác thường, ngọt ngào cười nói: “Hoàng thượng, thần thiếp chỉ cho rằng nếu Tứ muội không có truyền ngự y, nếu cứ phái người tới thì hơi đường đột.”



“Vậy ý của nàng là…?”



“Không bằng thiếp phái người đi hỏi xem, nếu Tứ muội không có chuyện gì rồi, xin mời nàng tới  Cung ngồi một chút, thần thiếp vẫn nhớ thương nàng.”



Nàng cũng muốn mắt lạnh nhìn một cái, Hoàng thượng có tình cảm với Chân tứ hay không.




Đầu mùa hè cũng không nóng lắm, lúc này đang gần buổi trưa, ánh mặt trời chói mắt, núp ở dưới tàng cây trộm mát mẻ.



Nếu cho rằng Chân Thái Phi một lòng muốn đi miếu ngốc sống ở nơi này như gỗ mục, vậy thì sai lầm rồi, lúc này nàng đang sai mấy cung nữ, cùng nhau đánh bài lá cây, thua  thì phải uống nước mật. Đã có hai cung nữ, ôm bụng chạy vào tịnh phòng vài lần.



Thần Khánh Đế đi vào, nhìn thấy tình cảnh tượng, trong lòng hắn nhất thời ấm áp, cũng không đành lòng quấy rầy, dừng chân đưa mắt nhìn hồi lâu, sau đó Chân Thái Phi đã nhận ra, rồi nhìn sang.



Cung nữ trong viện  bị dọa sợ nhanh chóng quỳ xuống thỉnh an.



Chân Thái Phi vẫn ngồi, mắt lạnh nhìn Thần Khánh Đế đến gần, thì trong lòng thầm than nhẹ một tiếng, đứng lên: “Sao Hoàng thượng đây?”



Trong lòng Thần Khánh Đế kích động, bước nhanh tới: “Thái Phi ——”



Chân Thái Phi bất động thanh sắc lui về phía sau mấy bước.



Nhìn Chân Thái Phi lãnh đạm, thì trong lòng Thần Khánh Đế phát khổ, há miệng, không nhịn được ủy khuất nói: “Thái Phi, ta nhớ nàng lắm.”



Chân Thái Phi thở dài.



Đây là đứa trẻ bà nhìn nó trưởng thành, sao lại lệch lạc tới mức này!



Giữa ban ngày, Thần Khánh Đế tới thì Chân Thái Phi cũng không thể có biểu hiện  quá khác thường, bình thản hàn huyên chút ít việc nhà, thấy hắn ở trước mặt cung nga biểu hiện như hậu bối hiếu thuận thì mới thả lỏng.



Nhưng Chân Thái Phi cao hứng quá sớm, đến ban đêm, Thần Khánh Đế không khống chế được nỗi nhớ mà buồn bực uống hai vò rượu, rồi mơ mơ màng màng chạy tới viện của bà.