Trời Sinh Một Đôi
Chương 453 : Đau lòng người
Ngày đăng: 14:07 30/04/20
Edit: Trạch Mỗ
Beta: Sakura
“Dạ.” Mộc Chi vội đi tìm kiếm xiêm y.
Chân Diệu vịn cột giường chậm rãi ngồi xuống, trong lòng loạn thành một nùi sợi gai.
Hôm qua Thái phi vẫn còn tốt, làm sao lại mất đây?
Tay nàng vịn cột giường, móng tay vô ý thức vạch ra dấu vết ở bên trên.
“Đại nãi nãi, người xem bộ này được không?”
Chân Diệu nhìn thoáng qua.
Đó là một bộ váy áo màu trắng ngà, hoa văn nhạt gần như không nhìn ra.
Chân Diệu gật đầu: “Chọn nó đi.”
Hoàng cung là nơi tôn quý nhất cũng là nơi vô tình nhất, rất nhiều phi tử khi còn sống hô phong hoán vũ, sủng nhất hậu cung, nhưng một khi đã mất, người nhà phần lớn ngay cả tư cách tiến cung cũng không có, cho dù có thể tiến cung, cũng không thể mặc tang phục.
Chân Diệu mặc qua quýt xiêm y xong, Mộc Chi ở phía sau kêu: “Đại nãi nãi, nô tỳ chải lại kiểu tóc cho ngài lần nữa nhé.”
Chân Diệu ở nhà mong muốn tự tại, chỉ đơn giản búi một búi tóc, trừ một cây trâm hoa ngọc lan, trên đầu chẳng có đồ trang sức nào.
“Không cần.” Chân Diệu quẳng xuống một câu, vội vã đi ra ngoài, nói với nội thị: “Công công, có thể đi rồi.”
Cỗ kiệu tròng trành lắc lư, giống như tâm trạng ngổn ngang của Chân Diệu, ở cửa cung đúng lúc gặp được lão phu nhân Kiến An bá và Tưởng thị.
“Tổ mẫu, Đại bá nương.” Chân Diệu mở miệng, tiếng nói cũng không thông thuận.
Lão phu nhân phủ Kiến An bá cầm lấy tay Chân Diệu, trầm giọng nói: “Diệu nha đầu, đừng hoảng hốt, đi theo tổ mẫu.”
“Vâng.” Chân Diệu gật đầu.
Con chó điên này, lại cắn người lung tung rồi, nàng cũng không nên ăn no rỗi việc, sinh ra lòng trắc ẩn gì đó. Lão thái phi cho dù là cuốn chiếu, cũng chả liên quan tới nàng
Triệu Phi Thúy chưa bao giờ là kẻ chịu để mắng, vừa rồi kìm nén tính tình khuyên một chút, tình cờ sinh lòng đồng cảm mà thôi, lúc này mắt to trừng mắt nhỏ với Thần Khánh Đế, cười lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
“Hoàng hậu nương nương ——” Dương công công quấn quýt hô một tiếng.
Triệu Phi Thúy xanh mặt sải bước đi ra ngoài, nghe thấy động tĩnh phía sau, quay đầu nhìn lại là Thần Khánh Đế đi ra, cho là muốn đuổi theo đánh nàng, vội chạy đi như bay.
Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, lúc chó nổi điên, nàng cũng không thể bị cắn!
Dĩ nhiên Thần Khánh Đế không phải là tới đuổi theo cắn Hoàng hậu của hắn, vừa ra đã níu lấy Dương công công hỏi: “Người phủ Kiến An bá đã đến chưa?”
“Đến rồi, đến rồi.” Dương công công vội vàng gật đầu.
“Huyện chủ Giai Minh đâu?”
“Huyện chủ Giai Minh và lão phu nhân Kiến An bá đến cùng nhau, đi tới chỗ Thái hậu nói chuyện trước rồi, hiện tại đã đi chỗ ở của lão Thái phi.”
Thần Khánh Đế nhấc chân, lại ngừng lại, vẻ mặt khó lường mà nói: nói: “Đi gọi Huyện chủ Giai Minh tới gặp trẫm.”
Nói xong, quay đầu trở về phòng.
Dương công công vội sai tiểu thái giám đi mời Chân Diệu, sau đó nhìn thấy một nữ tử mặc cung trang uấn éo đi tới.
“Bái kiến Quý phi nương nương.”
Chân Tịnh xách theo một cái hộp đựng thức ăn, dè dặt gật gật đầu, hỏi: “Hoàng thượng đâu rồi, đã dùng cơm chưa?”
“Hoàng thượng ở trong phòng, từ sáng sớm đến bây giờ, còn chưa vào một giọt nước nào đâu.”
Chân Tịnh có chút đau lòng, lại có chút mừng rỡ, trên mặt không lộ mảy may: “Làm phiền Dương công công thông bẩm một tiếng, hãy nói Bổn cung mang chút nước canh tới, xin Hoàng thượng ít nhiều dùng một chút.”
Một lát sau Dương công công quay lại, vẻ mặt khó xử.