Trời Sinh Một Đôi

Chương 455 : Ban cho cái chết

Ngày đăng: 14:07 30/04/20


Edit: Trạch Mỗ



Beta: Sakura



Thần Khánh Đế quan sát kỹ Chân Diệu.



Nàng mới vừa rút cây trâm ra, quá mức vội vàng, tóc đen đều xõa xuống, sắc mặt tái nhợt, nhưng bởi vì trẻ tuổi khí huyết tràn đầy, môi lại giống như cánh hoa đào kiều diễm, ửng hồng trơn bóng.



Mắt của nàng rất giống Thái phi, đều là mắt hạnh rất to, nhưng lại khác với mắt hạnh bình thường, ở chỗ đuôi mắt là một đường cong duyên dáng khiến cho đôi mắt trở nên hẹp hơn, khẽ nhướng lên, ngoài sự thanh lệ, hiện ra sự quyến rũ khác kiểu.



Thần Khánh Đế lại ngẩn người.



Sau một hồi trầm mặc cực kỳ khó chịu, Chân Diệu mím môi, mở miệng trước: “Hoàng thượng muốn như thế nào?”



Tiếng của nàng trong veo sáng sủa, một đôi mắt mặc dù kiều mỵ vô song nhưng con ngươi đen thuần, có sự hồn nhiên của thiếu nữ.



Thần Khánh Đế nghĩ, đây là Giai Minh mà, đương nhiên không giống Thái phi.



Cõi đời này dù có ngàn vạn dung nhan tương tự, nhưng Thái phi vĩnh viễn chỉ có một thôi.



Nhưng là, có một người giống với Thái phi như vậy, để cho hắn thường xuyên nhìn thấy, thì có cái gì không tốt đây?



“Giai Minh, ngươi đã biết, có phải không?” Cuối cùng Thần Khánh Đế đã mở miệng.



Chân Diệu nhìn vào mắt Thần Khánh Đế.



Đều nói mắt là không lừa được người, nhưng đáy mắt hắn thâm thúy, nhìn không ra bất kỳ đầu mối gì.



Có lẽ, cũng là bởi vì giỏi về che dấu, mới cười đến cuối cùng nhỉ?



Chân Diệu nghĩ, Lục hoàng tử cởi mở ranh mãnh kia, đi đâu rồi chứ?



“Thần phụ không hiểu ý Hoàng thượng ——”
Ai muốn biết chân tướng kinh khủng này chứ, không phải là ngươi gọi người tới, sau đó đầu óc mơ màng tiết lộ đấy sao!



Cái chết này không khỏi quá oan rồi!



Nhưng nàng nhìn bộ dáng Thần Khánh Đế không giống nói đùa, lòng lạnh dần.



“Giai Minh chọn lụa trắng, hay là rượu cưu(*) đây? Huynh muội một hồi, Hoàng huynh để cho ngươi chọn.”



(*)Rượu cưu: cưu là một loại chim giống như chim ưng, trên lông có kịch độc; lông chim ngâm trong rượu thành rượu độc không có thuốc giải.



Ta thật cám ơn nhiều!



Chân Diệu cắn răng, nặn ra hai chữ: “Rượu cưu.”



Nàng không bao giờ muốn cảm thụ cảm giác hít thở không thông  nữa.



Thần Khánh Đế đẩy cửa đi ra ngoài, gọi Dương công công phân phó mấy câu.



Dương công công che lại ánh mắt kinh ngạc, vội vã rời đi.



Không lâu lắm, một chén rượu đặt tới trước mặt Chân Diệu.



“Giai Minh còn có cái gì muốn nói sao?”



Chân Diệu nhìn chằm chằm chén rượu trước mắt, chất rượu đen như mực, cũng như tâm tình của nàng giờ phút này.



Nàng không muốn chết, hai đứa con của nàng còn đang tuổi nhỏ, nam nhân của nàng ở biên quan xa xôi, nàng cho rằng nàng có rất nhiều thời gian bên hắn.



Có thể có đường sống, ai muốn chết đây?



Ps: chỉ muốn nói một câu, hai chữ “Chân ái” này, thật không phải tấm màn che có thể làm vì sở dục, dù là hiện đại cũng như vậy.