Trời Sinh Một Đôi

Chương 460 : Hôn sự của La Nhị Lang

Ngày đăng: 14:07 30/04/20


“Hoàng thượng, nô tì không có......” Chân Tịnh hoa dung thảm đạm, ả nghĩ không ra, tại sao vừa đối địch với Chân Tứ, trái tim đó của Hoàng thượng lại lệch qua toàn bộ.



Thần Khánh Đế không nhịn được mà quét Chân Tịnh một cái, nói: “Bắt đầu từ ngày hôm nay, Quý phi hãy ở cung Trọng Hoa suy nghĩ lỗi lầm, lúc nào hiểu quy củ, lúc đó mới ra ngoài!”



“Hoàng thượng!” Sức lực toàn thân Chân Tịnh bị tháo nước, xụi lơ trên mặt đất.



Thần Khánh Đế không nhìn ả một cái, nói với Chân Diệu: “Giai Minh, muội đi theo trẫm.”



Hai người tới hành lang, Thần Khánh Đế dừng bước, nhìn về phía Chân Diệu.



“Giai Minh, hôm nay...... là trẫm thất thố rồi, sau này sẽ không nữa.”



Thấy trên mặt Chân Diệu lạnh tanh, tự giễu cười một tiếng: “Tóm lại, sau này trẫm vẫn là hoàng huynh của ngươi. Thời gian không còn sớm, ngươi đi nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai sẽ đưa ngươi về.”



“Đa tạ Hoàng thượng.” Chân Diệu rủ mi mắt xuống, hành lễ quy củ.



Thần Khánh Đế than nhẹ một tiếng, không quay đầu lại, sải bước rời đi, bóng dáng dần dần biến mất ở trong bóng đêm mông lung.



Lúc này Chân Diệu mới đứng dậy ngẩng đầu, nhìn phương hướng hắn rời đi một cái, thầm nghĩ, sớm biết như thế, cần gì ban đầu chứ, nếu như có thể chỉ hồ lễ(*), sao Thái phi có thể đi vào đường cùng?



(*)Chỉ hồ lễ: Trong Luận Ngữ viết “phát hồ tình, chỉ hồ lễ”, là hình dung quan hệ nam nữ cổ đại. Phát hồ tình, tức tình cảm sinh ra giữa nam nữ. Chỉ hồ lễ, là chịu ước thúc của lễ tiết. Là ý nói nói chuyện yêu đương một chút là có thể nhưng không thể vượt qua giới hạn lễ pháp.



Nàng vừa nghĩ như thế, trong lòng cũng không còn lại mảy may thương tiếc nữa, đối với Thần Khánh Đế chỉ muốn kính nhi viễn chi.



Hạnh phúc của nàng quá nhỏ quá bình thường, quyền lợi của thiên tử quá lớn quá tùy hứng, dễ dàng có thể phá hủy hết thảy nàng cẩn thận kinh doanh như trở bản tay.




Lão phu nhân kéo căng khóe môi nói: “Nhị Lang mặc dù dựng nhà trông trước mộ phần của Điền thị ba năm, nhưng ta nhìn thấy, lệ khí trong mắt nó chưa tiêu. Làm quan trước làm người, nếu không phẩm hạnh bất chính, năng lực càng lớn, tai họa càng lớn.”



Trước kỳ thi mùa xuân lần đó, là lão phu nhân sai người bưng một chén thuốc bổ qua, La Nhị Lang uống, đêm đó liền phát sốt, tất nhiên lại không kịp cuộc thi, hiện tại hôn sự bị trở ngại, lão phu nhân vẫn không hối hận.



Theo cái nhìn của lão thái thái, phủ quốc công địa vị đủ cao, tài phú đủ nhiều, đã sớm không cần khoa cử đắc ý dệt hoa trên gấm, quan trọng nhất là con cháu phẩm hạnh đoan chính, có thể giữ được mới là quan trọng nhất.



Mà La Nhị Lang, tôi luyện ba năm, chẳng những không làm cho tính tình lắng xuống, trái lại lệ khí nặng hơn, hắn tự cho là không người nào có thể xem xét, nhưng có cái gì có thể giấu diếm được lão phu nhân đã trải qua mấy thập niên mưa gió cơ chứ?



Con cháu như vậy, bà tình nguyện ép tới gắt gao, sống yên ổn ở nhà, mà không phải một khi đắc ý, gặp phải họa lớn.



Có điều dù đè ép thế nào, năm nay La Nhị Lang đã hai mươi bốn tuổi, hôn sự không thể kéo dài được nữa.



“Đi gọi Thái thị tới đi.”



Thái thị là kế thất của La Nhị lão gia, năm ngoái vào cửa, xuất thân nhà huân quý xuống dốc, tính tình có mấy phần đanh đá.



Lão phu nhân nhìn trúng nàng, cũng là bởi vì nàng là trưởng nữ, lúc ở nhà mẹ đẻ là người có thể chống đỡ môn hộ.



Chi thứ hai nhiều trẻ con nhỏ tuổi, lão Nhị lại là kẻ hồ đồ, nếu cưới người tính tình quá dịu ngoan, sợ rằng chưa qua mấy năm, sẽ phải bước theo gót Điền thị.



Cũng không lâu lắm, Thái thị đã tới đây, sau khi nghe xong lời lão phu nhân, trầm ngâm một chút nói: “Nếu nói tới, Đại biểu ca nhà ngoại tổ con dâu, trưởng nữ tính tình dịu dàng, là người thích hợp, chỉ là xuất thân hơi thấp. Nhà ngoại tổ năm xưa từng có quan tham nghị, đến đồng lứa Đại biểu ca này, cũng chỉ có Đại biểu ca trúng Cử nhân......”



Ps: mọi người chớ nóng, đối với Chân Tịnh, nhất định là trèo càng cao ngã càng thảm, tôi đây cũng không phải là nữ xứng nghịch tập.