Trời Sinh Một Đôi

Chương 470 : Dứt khoát

Ngày đăng: 14:07 30/04/20


Chân Diệu ngồi dậy, ôm đầu gối đợi một lát, xuống giường đi tới bên cửa sổ, đem cửa sổ La Thiên Trình đã cẩn thẩn khép lại lúc rời đi mở ra, thò đầu ra bên ngoài dò xét.



Bầu trời đêm cao xa, sao đầy trời, gió mang hơi lạnh thổi tới, thổi trên xiêm y đơn bạc trên người nàng.



Nàng có dự cảm, La Thiên Trình đi tìm Yên Nương.



Chẳng lẽ hắn muốn đem Yên  Nương diệt khẩu? Ý nghĩ vừa thoáng qua lại bị cố gắng đè nén xuống.



Nàng vẫn biết, La Thiên Trình không phải người tâm từ thủ nhuyễn, hắn hàm hồ nhắc tới chuyện kiếp trước, mặc dù không nói tỉ mỉ người một nhà Nhị thúc đã làm gì với hắn, nhưng chỉ nghĩ thôi cũng đúng là không chịu nổi, nàng cũng không phản đối lấy oán báo oán, nhưng cuối cùng vẫn nên có điểm mấu chốt, lướt qua điểm mấu chốt này, chỉ sợ dù là người trong lòng nàng, và nàng cũng là người trong lòng hắn nhưng nàng vẫn không rét mà run.



Có lúc, bởi vì yêu một người, sẽ phá lệ dễ dàng tha thứ, cảm thấy dù hắn nhe nanh ra vẫn thấy khả ái, hắn nổi giận so với người khác vẫn đẹp, thậm chí dù hắn keo kiệt cũng cho rằng đó là thẳng thắn. Đồng dạng, ở phương diện khác, sẽ trở nên bắt bẻ hơn, ví dụ như phẩm hạnh, lòng trung thành.



Chân Diệu phiền não nghĩ, nếu không phải đã trao tấm lòng đi thì quản khỉ gió hắn làm xằng bậy chuyện gì, họa thủy ngập trời, nàng chỉ cần an phân thủ thường, coi phu quân như cấp trên hoặc đối tác, nhắm một mắt mở một mắt sống qua ngày.



Nhưng là ——



Chân Diệu nâng má, than nhẹ một tiếng.



Đã hưởng thụ qua tư vị lưỡng tình tương duyệt, người nào lại muốn tương kính như tân?



Chân Diệu tương đối phiền não, rất phiền não.



Nàng biết thế tử nhà nàng xấu tính, thật không nghĩ hắn hư hỏng như vậy. Tìm mỹ nhân tới sắc dụ phụ tử ba người, chuyện xong rồi lại còn giết người diệt khẩu.



Chân Diệu ngồi bên cửa sổ gió thổi lạnh, tâm tình còn không tốt, bụng liền kêu lên.



Nàng có một nguyên tắc, tuyệt không đem sai lầm của người khác trừng phạt bản thân mình. Cho nên đóng cửa sổ lại, lau mặt, đi phòng bếp nhỏ.



Đi vào, ngửi một cỗ mùi thơm, nhìn quanh, nguyên lai là một nồi gân bò trên bếp, nha hoàn đang canh lửa, đầu gật từng hồi ngáp ngủ.




“Nói” La Thiên Trình không kiên nhẫn nói.



Vành mắt Yên Nương đỏ lên, bỗng nhiên quỳ xuống “Xin Thế tử chiết cố Bát lang. Yên Nương kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp người”



La Thiên Trình nhìn nàng một cái, thản nhiên nói “Cái này ngươi yên tâm, Bát lang là huyết mạch phủ Quốc Công, ai cũng mong đợi hắn tốt. Về phần làm trâu làm ngựa …”



Hắn cười cười “Thế thì không cần, chúng ta là giao dịch, đã thanh toán xong”



Thân thể Yên Nương chấn động, trong lòng chua xót.



Mặc dù vẫn biết là giao dịch, nhưng trong quá trình giao dịch nàng đã đánh mất tâm mình, cái này lên làm sao đây?



Nếu có kiếp sau, nàng không làm trâu làm ngựa, nàng nguyện trong thời điểm tốt đẹp nhất gặp được hắn.



Yên Nương đứng lên, nhắm mắt “Thế tử, động thủ đi”



La Thiên Trình gật đầu.



Nữ nhân này mặc dù nhiều yêu cầu, lại được cái thức thời.



Hắn lấy một con dao, đem Yên Nương đánh ngất, theo lộ tuyến cũ rời đi, leo lên tường viện, vứt Yên Nương chỗ nhà dân, lại để lại một ít bạc vụn và một thanh chủy thủ, lúc này mới vội vã chạy về phủ Quốc Công.



Rón rén vào phòng, thấy Chân Diệu đang ngủ, La Thiên Trình không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó có chút buồn bực.



Ngoài miệng Kiểu Kiểu bóng loáng, là chuyện gì đây.



...