Trời Sinh Một Đôi

Chương 48 : Trở về phủ

Ngày đăng: 14:02 30/04/20


La Thiên Trình nhìn đầu ngón tay đang dính máu mũi của mình, tức giận đến run cả tay.



Nàng làm sao dám.



Bàn tay dính máu đưa về phía màn kiệu, lại tức giận thu tay lại.



Hắn cũng không muốn lại bị người vây xem.



Còn có bộ dạng chảy máu mũi của hắn mà bị nữ nhân này nhìn thấy, nhất định sẽ cười nhạo hắn.



La Thiên Trình hít sâu một cái nhịn xuống, lau mũi, đẩy nhanh tốc độ.



Chân Diệu ăn bánh cảm thấy mỹ mãn, cầm khăn lau một chút miệng, căn bản không có hứng thú quan tâm đến người nọ đang ở phía ngoài như thế nào, thân thể điều chỉnh một chút, ngủ thẳng một đường đến phủ Kiến An Bá.



Phủ Kiến An Bá vẫn bị bao phủ bởi bầu không khí lo sợ bất an, cỗ kiệu vừa đến, thì gã sai vặt đã nhanh nhẹn chạy vào báo tin.



Chân Diệu nhấc chân váy, mới từ trong kiệu đi ra ngoài, chỉ thấy La Thiên Trình chợt xoay người, khẽ quát một tiếng “Đi!”



Từ đầu đến cuối cũng không quay đầu lại, cưỡi ngựa đi.



Nhìn cỗ kiệu bị tụt lại khá xa, còn có một ít bụi đất trên đường, Chân Diệu dụi dụi con mắt.



Nguy rồi, vị hôn phu của nàng bệnh xà tinh lại nghiêm trọng hơn rồi.



Người nào lại thả hắn ra?



Lo lắng, lo lắng, Chân Diệu từ cửa hông tiến vào. Lão phu nhân dẫn theo mọi người ra đón, nhìn thấy Chân Diệu run rẩy cả mình, tiếng lên mấy bước, cầm lấy tay của nàng nói: “Tứ nha đầu, đây là sao?”



Sắc mặt Lão phu nhân xám ngoét, đôi môi run rẩy nói: “Chẳng nhẽ, chẳng nhẽ cháu bị hoàng gia trách tội…”



Sắc mặt của Nhị phu nhân Lý thị còn khó coi hơn Lão phu nhân, vung khăn đang muốn tru lên, bị Đại phu nhân Tưởng thị hung hăng kéo một cái.



“Đại tẩu, tẩu kéo ta làm gì?”



Tưởng thị cũng không để ý đến bà ta, đỡ lấy Lão phu nhân nói: “Lão phu nhân, Diệu nha đầu một đường mệt mỏi trở lại, có chuyện gì trở về phòng rồi hãy nói.”



Nếu Chân Diệu thật chọc họa, cũng không thể ở chỗ này náo ra.




Đại Chu còn chưa có tiền lệ một nhà tuyển hai thư đồng cho công chúa.



Nàng ta chiếm mất danh sách của Băng nhi, Ngọc nhi?



Đúng là tai vạ!



Những người khác cũng sợ ngây người nhìn Chân Diệu.



Sắc mặt Chân Diệu nhàn nhạt nói: “Nhị bá nương nói đùa, cháu gái đã mười bốn tuổi sao đủ tư cách làm thư đồng, chẳng qua cứ mười ngày vào cung một lần theo hầu công chúa thôi.”



Nghe nói như thế, ánh mắt sáng không ít người lên.



Lão phu nhân kéo tay Chân Diệu lại nói: “Tốt, tốt, Diệu nha đầu, tổ mẫu vẫn biết cháu là đứa hiểu chuyện. Công chúa Phương Nhu nay là nữ nhi được Hoàng thượng sủng ái nhất, cháu chỉ cần theo hầu công chúa cho tốt, ngày sau sẽ có vô vàn chỗ tốt.”



Tưởng thị cũng cười nói, nói: “Diệu nha đầu, công chúa còn nhỏ, ngày sau cháu tiến cung, sợ rằng có những lúc sẽ phải chịu ủy khuất, đến lúc đó ngàn vạn lần không nên đối địch với công chúa, phải nhẫn nhịn một năm hay lâu hơn cũng phải nhịn. Tương lai cháu đến Trấn Quốc Công phủ, có tầng thân phận, này thắt lưng cũng có thể thẳng được.”



Lý thị không nói gì, nhưng trong lòng đang bắt đầu suy tính.



Diệu nha đầu được Hoàng thượng coi trọng, vậy có thể hay không tại thời điểm chọn thư đồng giúp Băng nhi, Ngọc nhi ra chút lực…



Tất cả người trong phòng tâm tình đều tốt lên, chỉ có sắc mặt Ôn thị là lạnh nhạt.



Chờ ra khỏi Ninh Thọ Đường, Ôn thị nhìn Tử Tô một cái, mới lôi kéo Chân Diệu thấp giọng nói: “Diệu nhi, mẹ không cầu con được công chúa coi trọng, chỉ cần con đừng chọc công chúa để công chúa làm khó dễ con là tốt rồi. Liền chịu đựng một năm đi, đến lúc con lấy chồng là tốt rồi.”



Đây cũng là chỗ khác nhau giữa mẫu thân với người khác.



Chân Diệu cúi đầu dạ một tiếng, chân tâm thật ý nói: “Mẹ, nữ nhi biết rồi, mẹ yên tâm.”



Từ biệt Ôn thị, Chân Diệu mang theo Tử Tô đi về Trầm Hương Uyển.



Chủ tớ hai người một đường không nói chuyện, rất nhanh đã đến Trầm Hương Uyển, Tử Tô không nhịn được hỏi : “Cô nương, mới vừa rồi Nhị phu nhân nhìn người như vậy, làm sao người lại vui vẻ ra mặt như thế?”



Chân Diệu ngây ngốc nói: “Nhị bá nương càng bực bội, ta nghĩ ngân phiếu càng nhiều đi.”



Tử Tô…